Tình Học Sinh TtblXa

Tại sao lại có câu hỏi tại sao?
Bởi vì có câu trả lời là bởi vì :/
Mọi sự vật sự việc trên đời này đều có cái lí của nó. Khôi may mắn thoát chết âu cũng có số cả. Trước vẻ mặt ngạc nhiên của Bão và Nam thì Khôi không tránh khỏi bật cười. Nó buộc phải thuật lại sự việc ngày ấy……
Lúc đấy Khôi có xem dự báo thời tiết rồi nói với mẹ. Kiểu như là hôm nay có thể có bão và buộc mẹ hủy chuyến bay. “Mẹ phải bay ngay bây giờ để kịp đóng cảnh đầu tiên”. Đạo diễn bên đấy hối lên cả rồi, buộc mẹ Khôi không thể hoãn lại.
-Có sao đâu con, người ta vẫn đi đầy kìa! Lần này mà không qua kịp là coi như hủy hợp đồng đó con, đây là vai diễn tốt, mẹ không muốn bỏ lỡ.

Khôi bắt tay dấu chéo ra hiệu không đồng ý
-@#$%^&!
Sau cuộc tranh luận thì phần thắng là mẹ Khôi. Mà nó cũng nghĩ “Ờ thì cũng mưa tí đỉnh thôi mà, chắc mình lo xa quá!”
Sắp xếp lại hành lí thì “Leng Keng” chiếc chuông gió “xin lỗi” va chạm vào hành lí mà vang lên với âm thanh trong trẻo vang vọng trong căn nhà trống rỗng đồ đạc. Âm thanh đã khuấy động lại 1 góc nhỏ kỉ niệm với X. Vang ngân trong đầu Khôi là tiếng chuông gió ngân cùng giọng nói thanh thót của X…
-Khôi này, xin lỗi vì mấy hôm lay tui ít nói chuyện với ông nhá! Haizz, từ mai chúng ta lại cùng la cà nheng. À chiều mai tui lại tới nhà ông ôn Toán nheng, sắp thi cuối cấp rồi đó! Bố muốn tui thi trường chuyên LQĐ ngoài NT á. Giúp tui á !
Nụ cười trên mặt X xua tan đi bao sự im lặng, sự ngại ngùng. Hai đứa bạn thân ngồi gần nhau, cảm giác thật bình yên. Đối với X, Khôi là 1 người bạn tuyệt vời. Nhỏ thấy thật nhẹ nhõm khi nói ra tất cả. Một người bạn để tâm sự, lắng nghe và chỉ biết lắng nghe mà thôi. Đâu đó trong kí ức của X nheng nhói hình ảnh của Khôi hôn lên X lúc ấy…
… Mặt trời đang ngả màu dần, đổi sang cái màu tím chiều buông đầy mộng mơ và huyền bí. Lác đác cánh chim biển theo đàn ngang qua. Mặt trời lăn dần ngang tầm với mặt biển phía đường chân trời tím nhạt. Đám mây chậm rãi, xám đặt thành từng cục lững lờ trôi. Màu nắng tím buông lên đôi vai của Khôi.Bất giác X tựa đầu vào đấy. Một âm thanh vang lên xóa đi cái không gian tĩnh lặng nhưng ấm áp này. “Leng Keng” từ trong túi X móc ra 1 cái chuông gió. Chiếc chuông tự làm từ vỏ óc biển thô sơ nhưng thấm đượm tâm huyết.

-Nè Khôi! Cho ông á!
Khôi lắc đầu ra vẻ không hiểu.
Cái này là quà tui xin lỗi chuyện bữa giờ, cầm đi! Mà tui tự làm ó, đẹp hông? :*
Khôi nhìn vào đôi mắt long lanh của X mà khẽ gật đầu.
-Ờ! Biết điều đấy! Ông mà kiu không đẹp là chết với tui.

Khôi đưa cái chuông lên ngắm nghía vẻ thích thú. Đưa ngang tầm mắt rồi khẽ tay rung nhẹ. Âm thanh phát ra từ những vỏ óc va chạm với nhau vang lên. Âm thanh trong trẻo như tiếng lòng tâm hồn của đôi bạn trẻ, của Khôi và X
…………………………………………………….
“Leng Keng” tiếng chuông lại ngân lên khiến tâm hồn Khôi trở lại căn nhà. Nó định ra đi ư? Định bỏ mặc lại những kí ức đẹp ư? Tình cảm của Khôi với X là thật nhưng Khôi không dám dối diện với nó. Ra đi không từ biệt như vầy thì có tốt cho cả hai. Tâm trí ép buộc lí trí và hành động của Khôi. Nó lục lấy giấy viết rồi để lại cho X 1 bức thư và nhờ chủ nhà mới chuyển lại dùm X. Khôi đã thực sự muốn ra đi một cách âm thầm. Những ngày qua nó không đi thi và cũng không ra khỏi nhà để tránh đối diện với X. Khôi sợ. Sợ đối diện với ánh mắt long lanh của X. Sợ sự nũng niệu của X khiến nó nhói lòng, sợ giọt lệ trên Mí mắt X lại rơi…
Đến cả Khôi cũng không nhớ rõ cảm xúc lúc ấy nó viết những gì. Đại loại là việc định cư bên Nhât, việc nó xin lỗi vì ra đi không tạm biệt, việc tình cảm của nó với X ở mức tình bạn. Nó viết bằng tất cả lời văn sến súa bóng bẩy mà nó có thể nghĩ ra lúc ấy, tất cả chỉ có vậy… Nhưng hiển nhiên nó vẫn in nhớ dòng chữ, cũng là tiếng lòng của nó khi thêm vào cuối bức thư dòng chữ “TtblXa”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận