Tình Học Sinh TtblXa

Tâm hồn mong manh của nó đang ca lên bài ca nào đấy mà thoảng qua nó đã từng nghe. “Có chút bối rối chạm tay anh rồi, vì anh đang mơ giấc dịu dàng, có chút tan vỡ chạm môi anh rồi, vì em yêu ( chỉ ) yêu mùa ghé thôi . Có chút thương nhớ làn môi nhẹ nhàng, khi em yên say trong giấc. Có chút yêu dấu chỉ là mơ mộng thôi... X khẽ động mắt, Khôi vội vàng đưa làn môi mềm về. Với khuôn mặt thân quen này, nước mắt X lăn dài trên má....
Trước mắt X là Khôi ! Thật sự X không tin vào mắt mình. X vội choàng dậy ôm chặt lấy Khôi mà khóc. Khôi đưa tay vuốt sợi tóc đang mọc rối trên mắt X.
-Chúp này ! Đừng khóc nữa, xấu lắm !
-Ơ, Khôi...nói…

Trước sự ngỡ ngàng vì mình đã nói được, Khôi không khỏi không buồn cười vì vẻ mặt ngờ nghệt của X ☺ . Khôi bắt đầu mở hết các thắc mắc của X từ việc vì sao Khôi không chết trong vụ rớt máy bay đến việc Khôi nói được. Sau khi qua Nhật được 1 năm, khi bộ phim đầu tiên của Cô Quỳnh thủ vai chính trên đất hoa anh đào này đã thành công rực rỡ. Sự nghiệp của cô giờ đây đang thăng hoa. Cô Quỳnh đã mở rộng các mối quan hệ của mình và tất nhiên trong đó có giới y khoa. Khôi được mẹ mình chạy chữa khắp nơi nhưng đành bất lực. Vết sẹo ở cổ Khôi ngày càng lớn khiến tình trạng của Khôi càng tệ thêm.
Hôm ấy là 1 ngày đẹp trời. Buổi sáng trên đất nước mặt trời mọc này thật đẹp. Từng hạt nắng xuyên qua đám hoa anh đào vướng trên cành cây dày đặt làm nắng nhòe đi trên đất. Nắng hờn dỗi không đùa vui với hoa nữa mà đùa với chim. Nắng chiếu vào đôi chim câu đang sưởi nắng trên vỉa hè. Chim réo rít bài ca như báo hiệu hôm nay là 1 ngày vui rồi đập cánh bay lên cao. Bay ngang qua đám mây đang trôi nhanh như nhịp sống đang trở lại sau 1 đêm dài. Mẹ Khôi đang dạo bước ngắm cảnh vào buổi sớm thì va phải 1 người đàn ông đang chạy bộ.
-申し訳ありませんが私は誤ってあまりにも、彼女は大丈夫?
-Đau quá ! _Cô Quỳnh khẽ rên lên_ 私は大丈夫だ !
-Ủa ! Cô là người Việt Nam à ?_Vừa nói vừa đỡ cô Quỳnh dậy.
À thì ra là người quen…
-A ! Anh taxi hồi ở Việt Nam trở tôi ra sân bay đi Nhật nè.

-Vâng! Chào cô_ Người đàn ông mỉn cười như không có gì đáng ngạt nhiên.
Gã taxi chỉ tình cờ đi du lịch sang đây vì lễ hội truyện Manga được tổ chức hàng năm. Tiếp đấy là cuộc hoài hương của 2 người về Việt Nam. Cô Quỳnh không ngừng cảm ơn vì đã khuyên mình dời chuyến bay và thoát nạn. Sau hồi lâu trò truyện phiếm người đàn ông bỏ đi, nhưng không quên để lại một câu :-Hình như cổ họng của con cô còn chưa khỏi nhỉ, cô nên đưa con cô tới chỗ bác sĩ Hattori Sauchin đi.
Để lại sự khó hiểu và rồi gã cười to và bước vào ngõ hẽm rồi mất bóng, Tất nhiên sau đó cô Quỳnh cũng tìm đến nhà bác sĩ đã nêu. Sự thật thì gã đã cứu mạng 2 mẹ con 1 lần thì giờ đây không lí nào không nghe lời khuyên của gã 1 lần nữa. Mẹ Khôi mừng rỡ quay về nhà và kéo Khôi đi tìm ông Sauchin và …
………………………………………………………………………………
Tất nhiên là sau ca phẩu thuật, tiếng nói của Khôi đã quay trở về. Khi âm thanh đầu tiên sau rất lâu bị kìm hãm phát ra, Khôi vui sướng vỡ òa như đứa trẻ mới biết nói :) . 1 năm sau đó, mẹ Khôi càng ngày càng nổi tiếng hơn. Với sự giàu có đó, bà đã ngõ ý định lập cho Khôi 1 công ty nhỏ. Vì lúc này đây, với khả năng của mình Khôi sắp hoàn thành bậc Đại học. Bà lập sớm để công ty phát triển 1 thời gian, sau khi Khôi tốt nghiệp thì đã có thể tự lập. Khôi muốn được trở về Việt Nam lập nghiệp.

Tuần trước khi đang dọn dẹp ngăn tủ của mình thì “Leng Keng !”. Âm thanh trầm bổng quen thuộc ngày ấy lại vang lên. Âm thanh như mang Khôi đến với vùng biển chiều tàn ngày ấy, nắng buôn nhẹ trên cảm xúc đầu đời của Khôi. Rồi giữa cái hình ảnh mặt trời buông dần xuống biển tím ấy, nụ cười hồn nhiên của X hiện lên. Gương mặt, điệu bộ, tiếng cười của X hiện lên. Rõ lắm ! Khôi với tay chạm vào không gian vắng lặng nơi căn phòng. Rồi cảm xúc ép buộc lí trí khiến Khôi muốn trở lại Việt Nam. Nhưng ngặt ngẽo là mẹ Khôi lại muốn con mình hoàn thành Đại học đã rồi mới trở về Việt Nam. Nhưng người lớn thì nào cản được những cảm xúc mãnh liệt của con trẻ. Giống như cái xã hội này việt gì càng bị cấm thì càng làm. Ví dụ như “Không được đỗ rác tại đây” thì dưới chân tấm bảng đầy rác. “Đứng lại !” giọng điệu quen thuộc của ta khi rượt đuổi 1 ai đó thì như rằng làm hắn chạy nhanh hơn. Và đặc biệt “Cấm trẻ em dưới 18” thì ☺ . Mặc dù dưới sự can ngăn, Khôi đã trốn đi để vượt 4200km đường chim bay về Tp.HCM rồi lại bay về sân bay CR…
………………………………………………………………………………..
Trở về với phòng y tế trường. X lúc này vẫn nằm gọn trong tay Khôi. Bất giác X nhẹ đẩy Khôi ra, ngay ngắn vuốt lại tóc. Hai người ngồi xuống giường rồi trò truyện vui vẻ mà không biết rằng những cảnh tượng vừa rồi đã có người chứng kiến rồi bỏ đi :( . Dương đã bỏ đi.
Khôi chợt nhìn thấy 1 hộp quà nhỏ đang nằm trên đầu giường. Với lấy thì trên đó là dòng chữ “Tặng Chúp


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận