...Chương XXXII – Khởi Điểm Biến Cố...
Tinh Vô Thiên nghe thấy giọng điệu thẹn thùng của Tiểu Cửu cũng có chút sửng sờ, cơ thể như bị đóng băng, chần chừ mất vài giây rồi xoay người trở lại.
Nhìn bóng lưng đập vào mắt mình, Tiểu Cửu có chút vui buồn lẫn lộn, trong lòng thầm nghĩ có lẽ mình đã quá suy nghĩ rồi.
Thân phận của cô làm sao xứng đáng với Tinh Vô Thiên cơ chứ.
“Chẳng lẽ ta không được phép lo lắng hay sao? Ta cũng nghĩ kỹ rồi, Tiểu Cửu ngươi sau chuyện này đừng làm nhiệm vụ gì bên ngoài nữa, cứ theo bên cạnh Tinh Vô Thiên ta là được.
Ngày tháng sau này, ta cũng không bạc đãi ngươi đâu.”
Dưới ánh trắng khuyết trong đêm tối, từng đợt đom đóm lửng lờ bay thoáng qua cả hai người.
Khi thanh âm của Vô Thiên truyền vào tai của Tiểu Cửu bất chợt khung cảnh của những con đom đóm nhe nhóm bé nhỏ như trở thành những vì sao tinh tú không ngừng thấp sáng.
Dù ý định của Tinh Vô Thiên là gì đi nữa thì việc được ở cạnh hắn đối với Tiểu Cửu đã là sự mãn nguyện đến điên dại.
Ánh mắt long lanh mừng rỡ, khoé mắt xuất hiện chút ẩm ướt.
Những giọt nước mắt hạnh phúc của Tiểu Cửu chợt đọng trên mi tâm.
“Chúng ta tiếp tục thôi.”
Nhìn thấy thân ảnh Tinh Vô Thiên bắt đầu di chuyển, Tiểu Cửu cũng nhanh chóng tăng tốc, thân ảnh hai người vẫn như trước một trước một sau như hình với bóng lặng lẽ lướt đi xuyên qua màn đêm.
Khi đến gần đỉnh tháp, tốc độ của Tinh Vô Thiên cũng dần chậm lại, Tiểu Cửu theo sau cũng không còn lỡ đà vì bất thình lình như lúc trước mà chậm rãi giảm tốc phía sau.
Khi cả hai đến phía dưới chân tháp, Tinh Vô Thiên liền lấy trong chiếc túi của mình một chiếc sáo âm tầng thấp.
Tần âm thanh giao động rất lạ kì giống như tiếng chim non thút thít khi ngủ, khó mà phát hiện được.
Tuy nhiên, khi tiếng huýt cất lên trong đêm, ngay lập tức hơn hai mươi thân ảnh từ nhiều hướng bao quanh Tinh Vô Thiên bắt đầu xuất hiện.
Tất cả thân ảnh xuất hiện đều khoác lên mình một chiếc áo choàng đen kín từ đầu đến chân không thể nhận dạng danh tính.
Khi tập hợp đầy đủ, một trong số những thân ảnh đang đứng đối diện với Tinh Vô Thiên tiến lên phía trước đến gần hai tay chấp lấy kính lễ.
“Thiếu gia, chúng ta đã phụng mệnh đợi ngày này lâu lắm rồi.”
“Đây là ghi chép toàn bộ bố trí quân lực, cơ quan, địa đạo.
Tất cả từng tất đất, tất nước đều ghi chép một cách hoàn mỹ, mời thiếu gia nhận cho.”
Tinh Vô Thiên ánh mắt vẫn không chút dao động nhìn quyển trục trong tay của hắc y nhân, rồi chậm rãi đưa tay giữ lấy.
“Các ngươi ẩn giấu thân phận tại Phạm Gia đã lâu, có người cũng đã đạt được những vị trí chủ chốt trong gia thế này.
Không lẽ các ngươi lại vẫn ủng hộ một lòng với ta sao?”
Toàn bộ hắc y nhân nghe thấy lời nghi vấn của Tinh Vô Thiên đều đồng loạt quỳ gối hạ xuống mặt đất, đồng thanh đáp lời.
“Thề chết đi theo thiếu gia chủ.
Nguyện không hai lòng.”
Tinh Vô Thiên nhìn một màn này, khoé mắt cũng chỉ xuất hiện chút hảo ý nhìn đám người thuộc hạ của mình,
“Được rồi, bổng lộc của các ngươi không ai thiếu cả.
Tinh Vô Thiên ta không bạc đãi người có công lao, nhất là trung thành tuyệt đối.
Điều này không cần nói mọi người đều biết cả.
Muốn ở lại Phạm Gia một lúc nữa, hay trở về Tinh Gia đều do mọi người chọn lựa.
Các người muốn đến Lưu Gia ta cũng sẽ bẩm báo cho người ở đó.
Bây giờ rời khỏi đây thôi, tránh bị người khác phát giác lại đổ vỡ kế hoạch ấp ủ bấy lâu nay.”
“Vâng.”
“Hai ngày trước tại cảng Hồ Tây – Ngô Gia”
“Tổng trưởng, theo lời thiếu căn dặn có lẽ hôm nay chính lời thời cơ ra tay.
Ta sẽ truyền lệnh cho mọi người luôn trong tình thế sẵn sàng.”
“Được, mang một số lệnh bài chứng minh thân phận người của Hàn Gia bỏ vào mấy cái thi thể kia.
Dùng khói xanh làm tín hiệu bắt đầu, khói đỏ dùng để rút lui.
Chúng ta đánh nhanh rút gọn, không thể có sai sót.”
“Vâng.”
Nhị Hoà nhìn thuộc hạ thân tín rời đi, trong lòng cũng nổi lên một trận khó hiểu.
Rốt cuộc Phạm Gia, Hàn Gia này có thù oán với thiếu gia nhà hắn lớn đến mức nào, lại khiến Tinh Vô Thiên bỏ ra nhiều tâm tư đến vậy cơ chứ.
Vài canh giờ trôi qua, khi cả hai cây kim ngắn và kim dài chỉ thẳng vào một điểm 12 giờ.
Nhị Hoà nhanh chóng đưa tay chỉ thẳng khẩu súng khói tín hiệu trong tay hướng lên trời rồi bóp cò.
Nhìn làn khói xanh trung tâm phát lên, đám người Ngô Gia có chút khó hiểu nên vẫn chưa có hành động cụ thể.
Sau đợt khói của Nhị Hoà, theo sau liên tục là những đám khói xanh bắn thẳng lên trời rồi tan trong tích tắc.
“Đám khói xanh đó là phát ra từ hướng nào vậy chứ.
Khói tín hiệu trên vùng biển Ngô Gia ta lại có người dám tuỳ tiện sử dụng khi có lệnh hay sao?”
“Bẩm đô đốc, tín hiệu này phát ra từ số tàu chuyên chở của Phạm Gia, không biết là bọn họ muốn làm gì.”
“Mau cho người đi kiểm tra, chuyện không thể để số hàng hoá của họ có vấn đề gì nếu không lại xảy ra một trận sóng gió.”
“Ầm.
Ầm.
Ầm.”
Thanh âm của đô đốc Ngô Gia – Ngô Tái vừa dứt, từ hướng phía khói xanh xuất hiện rồi biến mất liền ngay lập tức truyền đến hàng loạt tiếng nổ lớn vang vọng khắp cả một vùng cảng của Ngô Gia.
Thấp thoáng khói đen đã bắt đầu bốc lên nghi ngút trước những ánh mắt sửng sờ của đám người Ngô Gia..