Chương V – Nhị Thống Đốc Ất Tương Khuyết
Dinh thự Tinh Gia tại Trung Lưu
TingTong…TingTong…TingTong…
Cách…Cách…Cách…
Kẹt….Kẹt…
Sau khi Tiểu Ngạn bên cạnh Thái Gia ấn vào cái nút ấn màu trắng to bằng nắm tay đặt trên chiếc trụ cao tầm 8 thước bề ngang cũng đâu đó 2 thước thì cánh cổng tưởng chừng như một cái cổng trời bắt đầu chậm rãi truyền ra những âm thành từ phía trong.
Từng tiếng âm thanh của cơ quan khoá an toàn được vang lên, sau cùng hai cánh cổng lớn từ từ mở ra khiến ai nấy không khỏi tắm tắt lấy lưỡi mấy cái vì trông cứ như chiếc cổng sang thế giới khác vậy.
Hai cánh cổng to mở rộng hết mức, phía bên trong thẳng hàng với hai cánh cổng lớn là một đoàn xe chia làm hai phía mà một phía đều ước chừng cũng phải hơn 20 mươi chiếc.
Không những chỉ có xe mà bao quanh ở đây đâu đó cũng có hơn trăm tên vệ sĩ cao to trung bình đều đạt từ 1m90 trở lên.
Phàm là ăn gan hùm mật gấu chắc cũng không nên gây chuyện ở đây.
Khi Thái Gia đang trầm mặt nhìn đám người Tinh Gia phía trước thì từ đâu bất ngờ xuất hiện một bóng dáng trông có vẻ gầy gò, khúm núm của người đã có tuổi đang từng bước chậm rãi tiến về Thái Gia.
Thái A Tử, bao năm qua xem ra sống rất tốt?
Haha, thật là… là ta đã xem thường đứa em gái này của mình rồi.
Thái Gia người vốn được xưng là đệ nhất tổng quản của Phạm Gia bởi không chỉ tài năng xuất chúng mà tính cách điềm tĩnh của bà khiến không ít người bội phục.
Giờ đây, đứng trước thân hình của lão nhân gia kia Thái Gia không khỏi một trận rung trấn sâu trong lòng.
Thều thào trong tiếng nói đầy tức tưởi bi ai:
Ông là… Thái Chu Ngoan, là anh sao, anh hai?
Là anh đúng không?
Xua tay rời khỏi Tiểu Ngạn, Thái Gia chậm rãi tiến bước đến bên lão ông phía trước, hai mắt không khỏi đỏ thẫm rưng rưng nước mắt.
Thấy Thái Gia bước đến, lão ông khẽ gõ chui gậy thật mạnh xuống đất cùng giọng nói nặng nề đầy sức ép:
Thái Gia, chú ý thân phận.
Sau tiếng nói có phần lớn giọng của lão ông thì Thái Gia cước bộ cũng dừng lại.
Người khác có thể chỉ thấy Nhị Lưu gia thế gặp Nhất Lưu gia thế có thể do sự bưng bợ mà tiến đến.
Nhưng trải qua bao nhiêu năm làm tổng quản của mình, Thái Gia dựa vào kinh nghiệm quan sát ánh mắt cử chỉ của lão ông liền hiểu tâm tư ẩn giấu thâm sâu phía sau khó giải thích.
Đắc tội rồi, làm loạn Tinh Gia, thân lão thật xấu hổ.
Mong Tinh Gia bỏ qua cho.
Thấy Thái Gia khom lưng hành lễ, đám người Phạm Gia cũng cúi đầu theo ngay sau đó.
Được rồi, chuyện cũng không có gì? Đừng chậm trễ không phải phép đối khách của Tinh Gia ta.
Sắp xếp chỗ ở cho họ thật chu đáo ở Hậu Viện trước.
Sau đó, ta sẽ đích thân đến sau.
Phất tay miễn ơn mấy cái, lão ông quay sang tên vệ sĩ bên cạnh phân phó.
Nhìn Thái Gia gật đầu lấy, lão ông xoay người rời đi.
Thái lão, mời mọi người đi theo bổn hạ.
Thái Gia nhìn tên vệ sĩ Tinh Gia rồi gật đầu rồi quay trở lại đoàn xe hộ tống của Phạm Gia.
Theo sự dẫn dắt của Tinh Gia, Thái Gia cuối cùng được sắp xếp nghỉ ngơi ở một khu vực có hơn mười gian phòng đầy đủ tiện ích khu vực bao gồm cả sảnh lớn, khuôn viên, các khu vực tiện nghi khác.
Vốn trong lòng Thái Gia cũng hiểu được ở trên mảnh đất này, muốn có sự đãi ngộ nhất định không thể dựa vào tài năng của bản thân mà bước đệm đầu tiên là xem mặt mũi của gia thế chống lưng phía sau.
Nên việc một gia thế như Phạm Gia vừa tiến vào Nhị Lưu Gia Thế không lâu có bị đối đãi kém một chút cũng xem như hợp tình hợp lý.
Không thể ở yên mãi trong gian phòng nghỉ ngơi vì sự ngộp ngạt, Thái Gia gọi Tiểu Ngạn cùng mình tản bộ tham quan đôi chút.
Đi được vòng quanh một lúc, dừng chân tại một con đường với độ rộng chừng ba thước được phủ đầy những dây leo, nhánh cây mảnh mai làm mái khiến cho không gian bên trong của con đường ngập tràn sự tươi mát và ngào ngạt đầy hương thơm quyến rũ khó lòng miêu tả.
Đi thôi, xem thử con đường này rốt cuộc thông đến đâu.
Cũng là nữ tử chắc Tiểu Ngạn con không ghét khung cảnh này đó chứ.
Tiểu Ngạn hai má ửng hồng nhìn Thái Gia tỏ ý đồng thuận.
Hai người cứ thế từng bước chậm rãi tiến vào con đường hoa phía trước.
Con đường quả nhiên trải dài hơn so với dự định của Thái Gia, sau hơn nửa canh giờ cước bộ thì cũng đã đến được phía cuối con đường hoa.
Nhìn thấy bóng người từ bên trong đường hoa bước ra, nhiều bóng ảnh gần đó cũng lập tức di chuyển bao quanh ấy nhanh như chớp.
Là ai? Báo ra danh tính.
Một tên to con trong với khuôn mặt bậm trợn cùng những vết sẹo khắc sâu giống như người lính ở chiến trường khốc liệt trở về đang trừng hai mắt giọng quát lớn về phía Thái Gia và Tiểu Ngạn.
Thấy Tiểu Ngạn hai tay nắm chặt định bước về phía trước mình, Thái Gia liền đưa tay giữ lại.
Bước lên một bước Thái Gia trầm giọng nói:
Thái Lan, tổng quản sự của Phạm Gia.
Từ trước đến nay phàm những người mà Thái Lan – Thái Gia từng gặp mặt đều không khiến cho bà phải dè dặt quá mức hay kinh sợ giống như người đàn ông ở trước mặt.
Hoá ra là Thái Lan lão có chút danh vọng ở Phạm Gia.
Bổn hạ là Ất Tương Khuyết, nhị thống đốc của Lưu Gia.
Hân hạnh vì cuộc hội ngộ này.
Tiểu Ngạn lúc này đứng bên cạnh không khỏi ngơ ngác vì đây là lần thứ hai trong ngày mà bản thân nhìn thấy sắc mặt lẫn thái độ của Thái Gia biến đổi chỉ trong chốc lát đến khó tin.
Khi Thái Gia và Tiểu Ngạn vẫn chưa đáp lời thì Ất Tương Khuyết nói tiếp:
Vì đây là phạm vi của Lưu Gia được Tinh Gia sắp xếp, để bảo đảm mọi thứ xin Thái Lão mau chóng rời đi cho.
Bổn hạ thân mang trọng trách không thể khách khí mong người đừng để trong lòng.
Nếu Thái Gia muốn gặp trưởng lão của Lưu Gia, ta có thể báo cáo rồi cho người truyền tin khi trưởng lão đồng ý..