Tinh Khôi Và Nồng Nhiệt


Tháng Ba mùa xuân, vạn vật sinh sôi nảy nở, gió nhẹ thổi vào mặt, cành liễu đong đưa, trăm hoa đua nở, càng tôn sắc hồng của hoa đào, tình yêu của Ninh Tiểu Thuần và Cung Triệt, cuối cùng cũng tu thành chính quả.
Qua các lần bàn bạc của người lớn, mọi người nhất trí quyết định, trước khi bụng Ninh Tiểu Thuần còn chưa nhô rõ lên, tổ chức hôn lễ cho hai người họ.

Cung Triệt với Ninh Tiểu Thuần không có ý kiến gì, đồng ý.

Hôn lễ không tổ chức rình rang, rất đơn giản nhưng không mất đi ấm áp, chỉ mở tiệc chiêu đãi bà con bạn bè, cấm tiệt giới truyền thông.
Một là bởi vì Ninh Tiểu Thuần mang thai, mọi người không muốn cô mệt nhọc; hai là họ không muốn đem thời điểm đẹp nhất trong đời phô trương ra ngoài.

Chia vui cùng bạn bè thân thuộc, cũng đủ lắm rồi.
Sáng sớm Ninh Tiểu Thuần bị lôi đi trang điểm, thay quần áo, làm tóc, chuẩn bị thủ tục kết hôn.

Cô khốn khổ gần chết, sau khi mang thai cứ hay buồn ngủ, nhưng kết hôn là sự kiện trọng đại của đời người, cô không thể không tỉnh táo.
“Kết hôn đều là thế, vượt qua được sẽ tốt hơn.” Mẹ ở cạnh cầm tay cô nói.
Ninh Tiểu Thuần ngước lên, mỉm cười, gật gật đầu.

Hôm nay là ngày đáng khắc ghi vào lòng, cô thực hiện nguyện vọng lớn nhất của đời người con gái, hôm nay cô phải làm cô dâu xinh đẹp nhất, mặc váy cưới, cùng người mình yêu nắm tay nhau bước trên thảm đó, đi vào lâu đài hạnh phúc.
“Tiểu Thuần, hôm nay chị đẹp thật.” Cũng ngồi bên cạnh cho chuyên viên trang điểm, Lạc Hi Hi nói.
“Cảm ơn.” Ninh Tiểu Thuần nhẹ nhàng nở nụ cười, vẻ mặt hạnh phúc từ đáy lòng làm người ta cảm động cùng hâm mộ.
Lạc Hi Hi xung phong nhận làm phù dâu cho Ninh Tiểu Thuần, khỏi cần đoán phù rể chắc chắn là Cố Minh Vũ.

Lạc Hi Hi nói, cô lớn lên với Cung Triệt từ nhỏ, cô là em gái nên muốn giúp hết khả năng, cô sẽ chắn rượu giúp Ninh Tiểu Thuần.

Ninh Tiểu Thuần lúc ấy mỉm cười, cô mang thai, ai dám chúc rượu cô chứ.
“Hai người có thể đi đến hôn nhân, thật tốt quá.” Lạc Hi Hi ca thán.
“Hai người cũng sẽ nắm tay nhau bạc đầu giai lão mà.” Ninh Tiểu Thuần vỗ vỗ tay Lạc Hi Hi nói.
Mặt Lạc Hi Hi đỏ lên, sau đó cười khanh khách: “Nhờ lời chúc của chị.”
Ninh Tiểu Thuần trang điểm xong, thay váy cưới xinh đẹp, tấm voan kéo dài, khiến váy cưới kiểu dáng đơn giản mà lộng lẫy.

Cô nhìn mình trong gương, thấy mình ăn mặc thế này cũng không đến nỗi tệ.

Đang lúc cô say mê ngắm mình, cửa phòng trang điểm được đẩy ra, một cô bé con đáng yêu mặc váy lụa đi vào, nó nhìn Ninh Tiểu Thuần mặc váy cưới, kêu lên kinh ngạc: “Woa, chị đẹp như tiên nữ giáng trần ấy, đẹp quá chị ơi.”
“Em cẩn thận một chút đi nhóc, trong bụng chị Tiểu Thuần có em bé đó, bị em hù thì không tốt đâu.” Lạc Hi Hi kéo con bé lại, chống nạnh dạy bảo.
Con bé lè lưỡi, chui ra trước mặt Ninh Tiểu Thuần, kéo tay cô: “Chị ơi, em bé không bị sao chứ?”
“Yên tâm, em bé không sao, bé đang ngủ đó, em khẽ tiếng một chút.” Ninh Tiểu Thuần không nhịn được muốn chọc nó.
Con bé nghe vậy, vội vàng che miệng lại, ra vẻ nhu mì.

Ninh Tiểu Thuần thấy dáng vẻ nó sợ hãi, khoé miệng càng cong hơn.

Con nhóc nghịch ngợm này chính là Tưởng Đồng Bạch, là hoa đồng của hôn lễ.
Nói đến chuyện này, Tưởng Đồng Bạch làm hoa đồng là có lý do.

Lúc trước Ninh Tiểu Thuần giúp đỡ Chu lão tiên sinh, Chu lão vì thể hiện lòng cảm ơn, mời Ninh Tiểu Thuần ăn vài bữa cơm, cô với Chu lão trò chuyện thật vui, cuối cùng Chu lão muốn nhận cô làm con gái nuôi, vì ông thấy cô có vài nét rất giống với con gái.

Cô định từ chối nhưng lại cảm thấy ngại, vì mỗi ngày ông đều hỏi cô suy nghĩ thế nào, cuối cùng không từ chối được nên nhận lời.
Sau đó có lần ăn cơm, con nhóc Tưởng Đồng Bạch nghịch như quỷ này cũng ở đó, nó kêu Chu lão là ông ngoại, Ninh Tiểu Thuần lúc bấy giờ mới biết Tưởng Phàm với Chu lão thì ra có quan hệ cha vợ - chàng rể.

Vậy ra, Chu lão muốn nhận cô là con nuôi, là vì nhớ con gái đã qua đời sao? Vậy ra, Tưởng Đồng Bạch yêu quý cô như vậy, cũng vì nguyên nhân đó sao? Cô nhớ đến đã cảm thấy 囧...
Cô trở thành con nuôi của Chu lão, nên cô với Tưởng Phàm Chu lão quan hệ tự nhiên cũng nhiều hơn, Tưởng Đồng Bạch liền danh chính ngôn thuận tới làm hoa đồng.

Cô cũng không biết họ đến dự đám cưới cô là theo bên nhà trai hay nhà gái...
Tưởng Đồng Bạch là đứa không ngồi yên, không đầy một lúc sau, nó kéo váy Ninh Tiểu Thuần hỏi: “Chị ơi, chị có phải rất thích hoa màu tím ở ngoài kia không?”
Hôn lễ của họ được cử hành trong nông trại trong lành, nông trại có cánh đồng lavender ngút ngàn, khiến cho quanh cảnh hôn lễ ở trong mùi hương ngọt ngào mà lãng mạn.

Trong tao nhã có nét dịu dàng, một chút phóng khoáng, lưu luyến mà thể hiện khúc nhạc yêu thương.
Ninh Tiểu Thuần gật gật đầu, đáp: “Ừ, rất đẹp.”
“Hèn gì chị không tiếp nhận ba em, biết sớm em đã đặt hoa này, không đặt hoa hồng.” Tưởng Đồng Bạch thì thầm một mình.
“Cái gì?” Ninh Tiểu Thuần nghe lời nói của nó có chút bất thường.
Vì Ninh Tiểu Thuần ép hỏi, cuối cùng Tưởng Đồng Bạch khai ra, thì ra bó hoa cô nhận được hôm sinh nhật đó là bạn Tưởng lợi dụng danh nghĩa ba nó tặng cho cô, con nhóc tinh quái này, lại dám tự tung tự tác, thay ba nó theo đuổi con gái.

Ninh Tiểu Thuần lau mồ hôi, may mà cô không hỏi thẳng Tưởng Phàm, nếu không xấu hổ để đâu cho hết.
Lúc cô cảm khái, tới giờ làm lễ, ba cô vào, Ninh Tiểu Thuần mỉm cười, tự động ôm tay ba.

Ba vỗ vỗ tay cô, miệng thấp thoáng nụ cười ấm áp, “Chúng ta ra thôi.”
Cô bước theo ba, đi từng bước.

Chân giẫm lên đám cỏ non tơ, mỗi bước chân như đi trên mây, nhẹ nhàng, tay chạm đến hạnh phúc.

Vòng một vòng, trước mặt là cổng vòm giăng ren cùng kết hoa màu hồng nhạt, rèm tua như cánh cửa nhẹ nhàng phất phơ, sau rèm có rất nhiều người, mắt cô nhìn thấy đầu tiên là người đàn ông mặc lễ phục trắng, khí thế dồi dào.

Người đó cũng nhìn cô, nồng nàn nhìn vào mắt cô, tựa như nhìn thẳng vào linh hồn anh.
Cô đột nhiên căng thẳng, nhất thời không biết làm sao, người đàn ông yêu dấu của cô đứng phía trước, mỉm cười nhìn cô, trên mặt cô là hạnh phúc chưa từng có.

Cô chậm rãi đi đến trong nụ cười của anh, đi từng bước theo ba.
Lúc ba đưa tay cô ra, Cung Triệt nắm lấy tay cô, cô cảm nhận tay anh ấm áp và dịu dàng, từ đầu ngón tay truyền vào tim, ấm áp cả đời.

Trong giờ khắc này, anh đang trước mắt cô mỉm cười hạnh phúc, như có được báu vật của toàn thế giới, cô cảm thấy như hoa trên đời này đều đang nở rộ.
“Anh Cung Triệt, anh có đồng ý cưới cô Ninh Tiểu Thuần làm vợ không, nguyện yêu cô ấy, trung thành với cô ây, bất kể bần cùng, đói khổ hay bệnh tật đều vĩnh viễn ở cạnh cô ấy, cho đến khi cái chết chia lìa đôi lứa.

Anh có đồng ý không?”
“Tôi đồng ý.” Cung Triệt nói từng chữ một, thanh âm vang vang mạnh mẽ.
“Cô Ninh Tiểu Thuần, cô có đồng ý lấy anh Cung Triệt làm chồng, nguyện yêu thương anh ấy, trung thành với anh ấy, bất kể bần cùng, đói khổ hay bệnh tật đều vĩnh viễn ở cạnh cô ấy, cho đến khi cái chết chia lìa đôi lứa.

Cô có đồng ý không?”
“Tôi đồng ý.” Ninh Tiểu Thuần nhẹ nhàng đáp, thanh âm mang chút run rẩy.
Lúc này đây, cô hạnh phúc muốn khóc.
Mùi hương lờ lững đọng lại trong nháy mắt, họ đem hạnh phúc của mình giao phó vào tay nhau...
Do you?
I do!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui