Tình Kiếm

Tôn Vân Nhạn đột nhiên chạy thật nhanh ra bên ngoài, Phương Hiệp kinh hãi vội vàng chạy theo, ngay cả Hoa Ngọc Phượng, Hoa Phi Hoa gọi lại cũng không kịp.
Tôn Vân Nhạn thầm nghĩ chạy càng xa càng tốt, chạy đến một nơi không ai biết mình là ai, không muốn gặp lại bất cứ người quen nào cả.
"Sư tỷ, sư tỷ!", tiếng gọi của Phương Hiệp từ phía sau truyền đến, Tôn Vân Nhạn đột nhiên ngừng lại.
“Đệ đừng đuổi theo” Tôn Vân Nhạn lớn tiếng hét lên với Phương Hiệp.
“Sư tỷ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tỷ nói cho đệ biết được không?” Phương Hiệp đau lòng nhìn Tôn Vân Nhạn, vẻ mặt nàng lúc này đang rất tiều tụy.
“Xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ đệ còn không biết sao? Sư huynh tốt của đệ ngại thân thể tỷ không sạch sẽ, nên trước mặt bao người như vậy đã bỏ tỷ!” Tôn Vân Nhạn tức giận nói. Mấy câu nói này làm Phương Hiệp ngây ra như phỗng, điều không dám nghĩ đến nhất rốt cuộc đã xảy ra.
“Bách Lý Hồ, ta sẽ không để ngươi được yên” Phương Hiệp tức giận gầm lên, rồi lại lẩm bẩm nói với giọng không thể tin: “Sư huynh, huynh ấy sao có thể đối xử với tỷ như vậy?”
“Tiểu sư đệ, đệ không cần tiếp tục đuổi theo tỷ, tỷ muốn một mình lặng lẽ rời khỏi nơi đây, tỷ không muốn gặp lại bất cứ người quen nào” Tôn Vân Nhạn nói rất nhẹ nhàng, rồi xoay người tiếp tục đi về phía trước.
“Sư tỷ, đừng đi!” Thân hình Phương Hiệp nhoáng lên ngăn trước mặt Tôn Vân Nhạn, vội vàng nói: “Sư tỷ, tỷ không đi có được không? Một mình tỷ chẳng may xảy ra chuyện gì thì phải làm sao bây giờ?”
“Không đi thì còn ở lại đây làm gì? Ở lại đây để bị mọi người nhạo báng sao?” Tôn Vân Nhạn hơi lạnh lùng nói.
“Sư tỷ, mặc kệ người khác nhìn tỷ như thế nào, nhưng trong lòng đệ tỷ là tốt nhất, thuần khiết nhất. Sư tỷ, tỷ hãy tin đệ, đệ, đệ sẽ chăm sóc tỷ thật tốt, dù cho trước kia tỷ gặp chuyện gì, đệ cũng không để ý” Phương Hiệp đột nhiên nắm lấy tay Tôn Vân Nhạn kích động nói, tình cảm chôn giấu trong lòng bao năm qua rốt cuộc hắn đã nói ra.
Tôn Vân Nhạn bình tĩnh nhìn Phương Hiệp, dường như muốn nhìn thấy điều gì đó trên mặt hắn, nhưng cuối cùng chỉ nhìn thấy ánh mắt chân thành của hắn, trong lòng khẽ run lên, không biết có suy nghĩ gì. Thực ra rất lâu trước kia nàng đã phát hiện ra tình cảm Phương Hiệp dành cho mình hơi khác thường, tuy nhiên nàng cũng không quá để ý, bởi vì lúc đó trong lòng nàng chỉ có Cát Vân Tường mà thôi. Bây giờ nàng mới bị Cát Vân Tường vứt bỏ, Phương Hiệp liền thổ lộ tình cảm với mình, nhưng mà nàng phát hiện dù như thế nào nàng cũng không yêu tiểu sư đệ này được. Cho dù ở tình huống này, nàng cũng không có ý định lấy hắn làm chỗ dựa cho mình.
“Sư tỷ, chẳng lẽ tỷ không tin đệ sao? Đệ, đệ có thể thề” Phương Hiệp thấy Tôn Vân Nhạn một lúc lâu cũng không có phản ứng gì, trong lòng không khỏi bất an, vội vàng nói.
Tôn Vân Nhạn đột nhiên cười, nàng cười rất chân thành, cười rất ngọt, rất đẹp.
“Tiểu sư đệ, đệ yêu thương sư tỷ như vậy, sư tỷ sẽ ghi nhớ trong lòng. Nhưng sư tỷ thật sự không thể nào tiếp nhận đệ” Tôn Vân Nhạn dường như đã bình tĩnh hơn nhiều: “Mặc dù sư tỷ bây giờ rất cần một nam nhân làm chỗ dựa, nhưng người mà sư tỷ thích không giống như đệ, nếu như tỷ thực sự tiếp nhận đệ thì sẽ không công bằng đối với đệ”.
“Sư tỷ, đệ thực sự rất thích tỷ, đệ không cần biết tỷ nghĩ như thế nào, đệ chỉ muốn tỷ đồng ý làm cho đệ chăm sóc tỷ, những thứ khác đệ không cần, thật sự!” Phương Hiệp vẫn như cũ nắm tay Tôn Vân Nhạn không buông ra, nhìn thẳng vào mắt nàng với ánh mắt kiên định: “Sư tỷ, để đệ chăm sóc tỷ cả đời này có được không?”
“Tiểu sư đệ, đệ tại sao vẫn còn không rõ lời tỷ nói chứ?” Tôn Vân Nhạn nhẹ nhàng rút t ay đang bị Phương Hiệp nắm lấy, từ từ xoay người: “Tiểu sư đệ, có câu đệ nhất định phải nhớ kỹ, nếu như đệ không thích một nữ nhân, như vậy đệ nhất định không nên lấy nàng ta. Nếu như đệ lấy nàng ta thì đệ đã lừa nàng ta cả đời”.
“Sư tỷ, đệ rất thật tâm đối với tỷ” Phương Hiệp tưởng rằng Tôn Vân Nhạn còn chưa tin hắn.
“Nhưng tiểu sư đệ, tỷ không muốn lừa đệ, tỷ vĩnh viễn cũng chỉ có thể làm sư tỷ của đệ, đệ hiểu chưa?” Tôn Vân Nhạn khẽ thởi dài một hơi, “Đệ còn trẻ, đệ nhất định sẽ gặp được một cô gái mà đế thực sự thích. Sư tỷ phải đi, tiểu sư đệ bảo trọng”.
Phương Hiệp nhìn Tôn Vân Nhạn lần nữa rời đi, hắn muốn đuổi theo nhưng vừa mới cất bước đã dừng lại, ngơ ngác nhìn Tôn Vân Nhạn biến mất trong tầm mắt.
“Bách Lý Hồ, Cung chủ muốn gặp ngươi” Bách Lý Hồ vừa mới trở về chỗ ở của mình, Lộ Vân Trường đã xuất hiện trước mặt hắn.
Đi theo Lộ Vân Trường, Bách Lý Hồ ra cửa thành đi tới bên ngoài thành Kim Lăng. Trong lòng hắn rất là buồn bực, không rõ vì sao Tô Đại Nhi lại yêu cầu hắn tới đây.
Cách thành tây hơn mười dặm có một vùng đất hoang vu trống trải, Tô Đại Nhi đang ôm dao cầm, áo trắng tung bay trong gió, trông tựa thiên tiên giáng trần.
“Tham kiến Cung chủ, xin hỏi Cung chủ có gì phân phó?” Bách Lý Hồ đi tới cách Tô Đại Nhi mười trượng liền dừng lại, khom người hành lễ.
“Tam trưởng lão, trong mắt ngươi còn có Cung chủ ta sao?” Tô Đại Nhi lạnh nhạt nói.
“Cung chủ, thuộc hạ không hiểu ý Cung chủ” Bách Lý Hồ căng thẳng, mơ hồ có cảm giác không ổn.
“Nhược Hư ca ca lúc rời đi rất không vui, Tam trưởng lão ngươi biết tại sao không?” Giọng nói của Tô Đại Nhi vẫn rất lạnh nhạt, nghe không ra tâm trạng của nàng.
“Cung chủ, thuộc hạ ngu muội, không rõ suy nghĩ của Hoa công tử” Bách Lý Hồ kiên trì đến cùng nói.
“Phải không? Ta bây giờ sẽ dạy cho ngươi thế nào là thông minh” Giọng nói Tô Đại Nhi đột nhiên trở nên lạnh lùng, ngón tay mạnh mẽ kích thích cầm huyền, một tiếng cầm âm cực mạnh vọt thẳng vào tai Bách Lý Hồ, đồng thời thân hình Tô Đại Nhi lăng không bay lên, bay về phía Bách Lý Hồ, xoay một vòng tuyệt đẹp trên không trung, hai chân đạp thẳng vào ngực Bách Lý Hồ.
“A!” Bách Lý Hồ kêu lên một tiếng thảm thiết thống khổ phá tan sự im lặng của nơi này, thân hình bay về phía sau mười trượng, sau đó ngã xuống mặt đất, một màn huyết vụ bắn lên không trung.
“Cung chủ tha mạng” Bách Lý Hồ giãy dụa đứng lên, sau đó quỳ trên mặt đất, mặt mũi trắng bệch, nhỏ giọng cầu khẩn.
“Bách Lý Hồ, nếu như không phải niệm tình ngươi đã làm không ít điều cho bổn cung, lần đầu tiên khi ngươi tập kích Nhược Hư ca ca ta đã lấy mạng của ngươi, chỉ tiếc ngươi lại không biết hối cải, nhiều lần có dũng khí cãi lại mệnh lệnh của ta, hôm nay là ngày ngươi gieo gió gặp bão, không thể trách ta được” Khuôn mặt xinh đẹp của Tô Đại Nhi như phủ thêm một tầng sương lạnh, trong giọng nói tràn ngập sát khí.
“Cung chủ, niệm tình thuộc hạ nhiều năm làm việc cho Cung chủ, tha cho thuộc hạ lần này, thuộc hạ sau này nhất định không dám có gì bất kính với Hoa công tử” Bách Lý Hồ cật lực nói, bây giờ hắn đã hoàn toàn không có lực chống cự.
Tô Đại Nhi trầm ngâm một chút, không biết suy nghĩ cái gì, Bách Lý Hồ thấy thế trong lòng không khỏi vui vẻ nghĩ đến Tô Đại Nhi đã bị hắn đánh động, vì thế tiếp tục không ngừng khẩn cầu.
“Được rồi, ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng, ta cho ngươi thời gian một chén trà nhỏ, ngươi phải biến mất trước mắt ta” Tô Đại Nhi hơi trầm ngâm nói.
Tôn Vân Nhạn từ từ đi trên quan ngoại bên ngoài thành, nàng cũng không biết đi đâu chỉ biết phải rời khỏi đây nhưng cũng không thể trở lại Côn Lôn.
“Tôn Vân Nhạn” Một tiếng gọi duyên dáng làm nàng dừng lại, xoay nhìn lại thì thấy là một thiếu nữ áo trắng.
“Xin hỏi cô nương là?” Tôn Vân Nhạn nhíu đôi mày ngài hỏi.
“Nếu như cô muốn tự tay giết chết Bách Lý Hồ, hãy đi theo ta” Thiếu nữ áo trắng nói xong liền xoay người rời đi, cũng không cần biết phản ứng của Tôn Vân Nhạn như thế nào.
Tôn Vân Nhạn thoáng do dự một chút liền đuổi theo, nghe thấy cái tên Bách Lý Hồ, trong lòng nàng dâng lên một cơn lửa giận.
“Cứ đi về phía trước sẽ gặp được Bách Lý Hồ” Đột nhiên trong tầm mắt hai người xuất hiện một thân ảnh lảo đảo, thiếu nữ áo trắng mở miệng nói.
Tôn Vân Nhạn cẩn thận nhìn thì thấy người đến quả nhiên chính là Bách Lý Hồ, cũng không kịp nghĩ đến thân phận của thiếu nữa áo trắng bên cạnh, nàng cắn chặt răng, “keng” một tiếng kiếm đã rút ra khỏi vỏ.
Bách Lý Hồ liều mạng chạy về phía trước, hắn muốn đi tìm Nam Cung Hiên Viên cứu mạng, nhưng không nghĩ rằng một tử thần đang đợi hắn ở phía trước.
Tôn Vân Nhạn một kiếm đâm vào Bách Lý Hồ, dùng hết toàn lực, trong kiếm càng bao hàm tất cả oán hận của nàng, đáng thương cho Bách Lý Hồ, lúc này hắn căn bản đã không còn sức chống cự, không kịp kêu lên một tiếng đã trở thành vong hồn dưới kiếm Tôn Vân Nhạn.
Tôn Vân Nhạn ngẩn người, nhìn từng giọt máu nhỏ xuống trên mũi kiếm, nàng dường như không tin nổi đây là sự thật. Nàng không thể nào tin được Bách Lý Hồ lại dễ dàng chết trong tay mình như vậy, chuyện nàng muốn làm nhất lại dễ dàng thực hiện được như vậy.
“Tôn cô nương giết Tam trưởng lão của bổn cung, không biết có ý nghĩa gì sao?” Trong giọng nói thản nhiên bao hàm vài phần kiều mỵ, Tôn Vân Nhạn đột nhiên ngẩng đầu lên phát hiện một nữ nhân áo trắng, mà người vừa nãy dẫn mình đến đây đang đứng sau nữ nhân áo trắng này.
“Tô Đại Nhi?” Tôn Vân Nhạn đúng là vẫn còn ấn tượng đối với Tô Đại Nhi.
“Tôn cô nương, Tam trưởng lão bổn cung chết trong tay cô, sợ rằng Tôn cô nương không thể làm gì khác hơn là chịu thiệt thòi một chút, thay thế vị trí của hắn” Tô Đại Nhi ngọt ngào cười nói.
“Thì ra là Tô cung chủ cố ý muốn cho Bách Lý Hồ chết trong tay ta” Tôn Vân Nhạn lúc này đã hiểu ra, vừa rồi Bách Lý Hồ dễ dàng chết trong tay mình như vậy hiển nhiên lúc trước đã bị thương nặng, mà Tô Đại Nhi lại phái người đến tìm mình, như vậy có thể thấy được tất cả đã được Tô Đại Nhi an bài.
“Đối với một người mà không phục tùng lệnh của ta, giữ lại cũng không có tác dụng gì. Chẳng qua hắn dù sao cũng là trưởng lão bổn cung, muốn ta tự tay giết hắn thì không tốt lắm, nếu Tôn cô nương muốn tự tay giết hắn, ta sẽ thuận nước đẩy thuyền, coi như quà gặp mặt cô gia nhập bổn cung” Tô Đại Nhi thản nhiên nói, dường như đã chắc chắn Tôn Vân Nhạn sẽ gia nhập Ma Cung vậy.
“Tô cung chủ sợ rằng đã hiểu lầm, ta mặc dù rất cảm tạ Tô cung chủ nhưng cũng không có ý định gia nhập Ma Cung” Tôn Vân Nhạn mỉm cười nói, nàng dù sao cũng là đệ tử Côn Lôn, muốn nàng gia nhập Ma Cung dường như có chút không thể chấp nhận.
“Chẳng lẽ Tôn cô nương còn muốn trở lại Côn Lôn sao? Bây giờ sợ rằng ai cũng biết Tôn cô nương là một người bị Bách Lý Hồ vũ nhục, bị Cát Vân Tường vứt bỏ, ta sợ rằng Tôn cô nương không còn mặt mũi mà quay về Côn Lôn” Tô Đại Nhi cười cười: “Có lẽ cô muốn tìm một nơi không ai biết cô, nhưng chẳng lẽ Tôn cô nương không muốn biết nguyên nhân cái chết của phụ thân cô sao?”
“Mặc kệ cô có bị Bách Lý Hồ vũ nhục hay không, trong mắt người khác cô là một nữ nhân đáng thương thất trinh lại bị vứt bỏ. Nếu như bây giờ cô rời đi, cả đời này cô không thể ngẩng đầu lên được, mà mối thù Cát Vân Tường hại chết phụ thân cô, cả đời này cô cũng không báo được” Tô Đại Nhi nói tiếp.
“Không, không có khả năng, phụ thân ta là do bệnh mà chết” Mặt Tôn Vân Nhạn không ngừng biến đổi, cuối cùng lớn tiếng hét lên với Tô Đại Nhi.
“Với võ công của lệnh tôn sao có thể dễ dàng bệnh chết như vậy chứ? Tôn cô nương cứ nghĩ lại xem là có thể hiểu được” Tô Đại Nhi nhẹ nhàng cười nói, “Đương nhiên, nếu như cô đồng ý trở thành Trưởng lão của bổn cung, ta sẽ vui mừng nói chân tướng ra cho cô nghe”.
“Ta chỉ là một người không tên tuổi trong chốn giang hồ, võ công cũng rất bình thường, không biết vì sao Tô cung chủ lại chọn ta?” Tôn Vân Nhạn suy nghĩ một lúc lâu, đột nhiên hỏi.
“Cô không có danh tiếng, bởi vì cô vẫn một mực lặng lẽ bên cạnh Cát Vân Tường giúp hắn, còn võ công của cô, ta rất rõ ràng cô không thua kém gì Cát Vân Tường, hơn nữa ta tin rằng ta rất nhanh có thể làm cho cô hơn xa Cát Vân Tường. Đương nhiên còn có một điểm quan trọng nhất chính là Ma Cung ta nguyện ý cung cấp một con đường sống cuối cùng cho cô” Tô Đại Nhi khẽ cười nói, “Nếu như Tôn cô nương không muốn thì chúng ta cũng không ép buộc”.
“Tô cung chủ dường như đánh giá rất cao võ công của ta” Tôn Vân Nhạn lộ ra một tia cười khổ, chẳng qua cũng đã bắt đầu động tâm, bởi vì nàng rất rõ ràng mình lúc này quả thật không có chỗ tốt để đi, hơn nữa Tô Đại Nhi đã nói phụ thân mình đã bị Cát Vân Tường hại chết nên cũng nửa tin nửa ngờ.
“Tôn cô nương, cô có biết vì sao mấy tháng trước cô và Cát Vân Tường liên thủ mà vẫn thua bởi Hoa Ngọc Loan không?” Tô Đại Nhi đương nhiên hỏi.
“Đương nhiên là do võ không bằng người, chẳng lẽ Cung chủ cho rằng chúng ta cố ý thua nàng ta sao?” Tôn Vân Nhạn không hài lòng nói.
“Với võ công lúc này của Ngọc Loan tỷ tỷ, trong chốn giang hồ không có bao nhiêu đối thủ. Các người thua tỷ ấy tuy có liên quan đến võ công của tỷ ấy, nhưng đây không phải là nguyên nhân chủ yếu” Tô Đại Nhi lắc đầu nói: “Bỉ Dực kiếm pháp, phu thê bỉ dực, nếu như giữa tâm ý của phu thê không cùng nhau thì làm sao có thể bỉ dực tề phi được chứ? Cát Vân Tường không yêu cô vì vậy Bỉ Dực kiếm pháp của các người không thể nào phát huy ra uy lực vốn có của nó, trước kia các người mặc dù sử dụng Bỉ Dực kiếm pháp chiến thắng đối thủ đó là bởi vì đối thủ của các người quá yếu. Bọn họ cũng không phải thua bởi Bỉ Dực kiếm pháp mà là thua trong tay một người trong các người mà thôi”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui