Tình Kiếm

“Sư đệ, ngày mai chúng ta sẽ tới gặp muội muội, nếu Diệp gia vẫn không cho chúng ta đi vào thì chúng ta sẽ trực tiếp xông vào luôn”. Hoa Ngọc Loan trầm ngâm hồi lâu rồi nhìn sang Hoa Nhược Hư nói.
“Sư tỷ, như thế có làm Diệp Bất Nhị nghi ngờ chúng ta đã biết âm mưu của hắn hay không?” Hoa Nhược Hư ngẫm nghĩ rồi nói.
“Đối với Diệp Bất Nhị mà nói, tin chắc rằng hắn sớm đã đoán được việc chúng ta phát hiện ra âm mưu của hắn, chỉ có điều hắn cho rằng chúng ta không thể phản kháng mà thôi, ta sẽ không đi tìm Thần cung, nhưng chúng ta cũng không thể để muội muội đơn độc trong đó cùng với bọn chúng được, chúng ta phải đi giúp muội ấy”. Hoa Ngọc Loan giọng nói thật bình tĩnh, cũng không hề có vẻ kích động như Hoa Ngọc Phượng đã lo nghĩ.
Hoa Nhược Hư ngẫm nghĩ, cảm thấy đề nghị của Hoa Ngọc Loan quả thực cũng không sai, chỉ có điều còn phải chờ xem ngày mai những người tại Diệp gia sẽ đón tiếp hai người bọn họ ra sao.
***
Hoa Nhược Hư với Hoa Ngọc Loan cùng nhau đi tới Diệp gia, nhưng thật ngoài dự đoán của hai người, lần này căn bản lại chẳng có ai ngăn cản bọn họ, cả cật vấn cũng không thấy.
Liên minh thất phái tứ gia đang họp bàn trong đại sảnh, Hoa Ngọc Phượng ngồi nghiêm trang trên ngôi cao ở giữa, đại biểu các phái phân theo thứ tự hai bên mà ngồi.
Hoa Ngọc Phượng lạnh lùng nhìn mọi người, im lặng không nói, vì thực ra việc nghị sự này vốn chỉ là hình thức mà thôi, nàng hiện tại chẳng khác gì một tấm bình phong. Có lẽ lúc này thứ hấp dẫn nhất chính là phong tư siêu phàm thoát tục của nàng, nên những đệ tử trẻ tuổi của các phái không ngừng nhìn về phía nàng, ánh mắt ẩn dấu những tư vị có thể hiểu được.
“Diệp đại tiên sinh, hôm nay có chuyện gì không?” Giọng nói của Hoa Ngọc Phượng ôn nhu cất lên, truyền vào tai mọi người như một làn gió xuân tươi mát.
“Hoa nhị tiểu thư, theo lão phu biết, Ma cung đã bắt đầu phát động công kích đối với chúng ta, vì vậy ta nghĩ chúng ta cũng nên thương lượng đối sách một chút mới được”.
“Không cần phải thương lượng, Ma cung tất nhiên sẽ có Thần cung chúng ta đối phó”. Một giọng nói ngọt ngào truyền tới, trong đại sảnh đột nhiên xuất hiện mấy bóng người.
Ở giữa là một cô gái toàn thân bạch y, nếu Hoa Nhược Hư ở đây thì khẳng định có thể nhận ra đó chính là Thần cung cung chủ mà hắn đã gặp qua ngày đó, còn ở hai bên nàng vẫn là hai lão nhân nọ, mà đi theo phía sau là ba người khiến Hoa Nhược Hư phải khắc cốt ghi tâm.
Một thân hắc y rõ ràng là Giang Thanh Nguyệt, tấm sa che mặt ngày trước đã không còn, cả gương mặt xinh đẹp hoàn toàn bộc lộ trước mắt mọi người, Tuyết Du Du vẫn toàn thân y phục xanh biếc, còn Hoa Phi Mộng lại mang phục trang màu vàng.
“Tỷ tỷ?” Hoa Phi Hoa đột ngột đứng dậy, xoay mình đi tới trước mặt Hoa Phi Mộng, mà ánh mắt hắn lại dán về phía Giang Thanh Nguyệt. “Ngươi, ngưoi rõ ràng là Thanh Nguyệt?” Hắn cho tới lúc này cũng chưa từng được thấy chân diện mục của nàng, nhưng chỉ cần quan sát thân hình của nàng cũng đã có thể nhận ra rồi.
“Hoa nhi, quay lại !” Hoa Thác trầm giọng quát.
“Bổn cung cung chủ ở đây, các ngươi sao còn chưa đến bái kiến?” Giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng của Giang Thanh Nguyệt vang lên. Hầu hết mọi người đều có cảm giác rùng mình, nhưng các chưởng môn các phái lại hiểu rất rõ ràng ý tứ trong lời nói đó.
“Sao vậy? Chẳng lẽ các vị đã quên ước hẹn ngày trước rồi sao? Thần cung một khi hiện thân trên giang hồ, tất cả các môn phái đều phải lấy lễ hạ cấp mà tham bái !” Giọng nói của cung trang thiếu nữ lạnh lùng truyền vào trong tai mọi người, “Ta nghĩ ta cũng nên nói với các ngươi một tiếng, ta Cung Nhã Thiến, chính là Thần cung cung chủ đời thứ tư, nếu các ngươi còn nhớ rõ ước hẹn ngày trước thì cũng biết phải nên làm thế nào rồi chứ?” Cung Nhã Thiến cao giọng nói làm cho mọi người phải kinh hãi.
“Cung chủ, lão phu mặc dù không phải người của thất phái tứ gia, bất quá cũng muốn thay bọn họ nói vài lời công đạo, về ước hẹn năm đó, các môn phái cũng chỉ vì dưới áp lực của quý cung nên không thể không đáp ứng mà thôi, hiên tại cung chủ lại lấy những hứa hẹn đó mà đến yêu cầu các chưởng môn thì tựa hồ có điểm hơi thái quá?” Chưởng môn các phái vẫn trầm mặc, ai cũng không muốn xuất đầu trước, bất đắc dĩ Diệp Bất Nhị đành phải lên tiếng chen vào, hắn quả thực không thể không cất lời, nếu hắn không nói gì thì lo lắng chưởng môn các phái sẽ lại thần phục dưới áp lực của Thần cung.
“Ồ, nói như vậy tức là bây giờ các vị đã có đủ thực lực, không cần phải phụ thuộc vào bổn cung nữa có phải không?” Cung Nhã Thiến nhàn nhạt cười nói.
“Cung chủ vốn không nên ép buộc như vậy, hiện tại các đại môn phái nếu muốn thoát ly khỏi sự khống chế của Thần cung cũng không phải là không thể, Vũ Ảnh chỉ mong cung chủ có thể lo lắng đến đại cục, không nên dấy động can qua”. Diệp Vũ Ảnh khẽ thở dài rồi tiếp lời.
“Vị tỷ tỷ này hình như là cao đồ của Nam Hải Thần ni, Diệp Vũ Ảnh tỷ tỷ có phải không?” Cung Nhã Thiến nở một nụ cười ngọt ngào làm cho trời đất cũng phải điên đảo, “Diệp tỷ tỷ nói không sai, chúng ta thực sự không nên động can qua, Thần cung ta vốn cũng không có hứng thú chuyện các vị có phục tùng hay không, việc này chỉ là để đối phó với Ma cung, ngày nay các vị cảm thấy đã có đủ thực lực đối phó với Ma cung vậy Thần cung chúng ta cũng sẽ không xen vào việc của người khác, bắt đầu từ hôm nay, Thần cung ta cùng với các vị sẽ không còn bất kỳ quan hệ gì nữa, các vị hãy bảo trọng”.
“Khoan, cung chủ,…..xin hãy từ từ đã”. Viên Quang đại sư của Thiếu Lâm đột nhiên lên tiếng.
“Đại sư, còn có gì chỉ giáo chăng?” Cung Nhã Thiến mỉm cười hỏi.
“Cung chủ, theo ý lão nạp, tại sao chúng ta không hợp tác cùng đối phó với Ma cung?” Viên Quang đại sư thoáng do dự một chút rồi nói, mặc kệ ánh mắt sát nhân của chưởng môn các phái khác đang nhìn mình.
“Hảo ý của đại sư ta xin ghi tạc, Thần cung ta cùng với Ma cung cũng không có quan hệ gì, Thần cung cũng không có ý muốn trở thành kẻ địch của Ma cung, các vị xin hãy tự lo liệu”. Cung Nhã Thiến ảm đạm cười nói rồi xoay người chậm rãi rời đi, nhưng vừa mới đi được hai bước chợt dừng lại vì có người cản đường phía trước.
Hoa Nhược Hư nhìn thấy những người trước mắt quả thực đúng là không dám tin tưởng vào hai mắt của mình nữa.
“Thanh tỷ, người vì sao lại ở đây? Sao lại ở cùng với cô ta? Mộng nhi, Du Du, chẳng lẽ các ngươi…..” Hoa Nhược Hư vô cùng kinh ngạc, quả thực khó có thể hình dung ra được, trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói tiếp như thế nào, lời nói dừng lại giữa chừng.
“Hoa lang, người có khỏe không?” Giang Thanh Nguyệt u uẩn nói.
“Thanh tỷ, ta vẫn khỏe, sao người lại tới đây?” Hoa Nhược Hư đối với mọi người bên ngoài lại bắt đầu không còn để ý đến nữa.
“Ta…..” Giang Thanh Nguyệt đang muốn nói điều gì thì bị ngắt lời.
“Nguyệt tỷ, chúng ta cần phải đi rồi”. Cung Nhã Thiến liếc nhìn Giang Thanh Nguyệt, nhẹ nhàng nói, Giang Thanh Nguyệt sắc mặt có chút biến đổi, gật gật đầu, cúi xuống không dám nhìn Hoa Nhược Hư.
“Hoa công tử, có thời gian xin đến tệ cung làm khách, ta nghĩ Kiếm sứ nhất định sẽ rất hoan nghênh người”. Cung Nhã Thiến đưa mắt nhìn Giang Thanh Nguyệt rồi quay sang Hoa Nhược Hư nói.
Nhìn Giang Thanh Nguyệt ba người theo sau Cung Nhã Thiến chậm rãi yểu điệu bước ra ngoài, Hoa Nhược Hư thiếu chút nữa đã muốn giữ chặt bọn họ lại, nhưng lý trí buộc hắn phải kìm nén xuống, bởi vì hắn biết hắn không có cách nào có thể lưu giữ được các nàng, huống chi lúc này còn có Hoa Ngọc Loan đang ở bên người.
Đưa mắt nhìn các nàng rời đi, Hoa Nhược Hư trong lòng trào lên nỗi cay đắng, lại thêm một trận bàng hoàng, hắn mặc dù đã biết Tuyết Du Du là người của Thần cung nhưng dù như thế nào cũng không nghĩ tới cả Giang Thanh Nguyệt cùng với Hoa Phi Mộng cũng đều là người của Thần cung.
Sau khi người của Thần cung lần lượt rời đi, cuộc nghị sự trong đại sảnh trở nên yên lặng, chưởng môn các phái thần sắc cũng bất đồng, có người vui sướng - đại đa số vẻ mặt đều như thế, cũng có người ảo não - như Viên Quang đại sư của Thiếu Lâm, lại có những người trên nét mặt không hề có biểu hiện gì - như chưởng môn Tuyết Sơn kiếm phái Âu Dương Kiếm Bình, nhìn vào vẫn không có chút cảm giác biến hóa.
Còn vẻ mặt của chúng đệ tử các phái thì càng thêm nhiều nét mơ hồ, tất cả đều hướng ánh mắt nghi hoặc vào chưởng môn của mình, sau đó lại dời sang Hoa Ngọc Phượng, dường như hy vọng nàng có thể cho mọi người một câu trả lời.
“Diệp đại tiên sinh, các vị tiền bối, ta nghĩ đến bây giờ cũng không nên giấu diếm chúng môn hạ đệ tử nữa”. Giọng nói của Hoa Ngọc Phượng ôn nhu cất lên, chậm rãi đảo mắt qua chưởng môn các phái, sau đó nhìn sang chúng đệ tử ở bên cạnh, khẽ phát ra một tiếng than thở, “Việc đã đến nước này, ta nghĩ cũng nên đưa ra cho các vị đồng đạo võ lâm một lời giải thích.
“Hoa nhị tiểu thư, ta nghĩ chuyện này có lẽ không nói ra lại tốt hơn, để tránh làm rối loạn tâm lý của đệ tử các phái”. Diệp Bất Nhị trầm giọng nói, “Càng huống chi, đó là điều sỉ nhục của các đại môn phái chúng ta, nếu tuyên bố ra bên ngoài thì thanh danh danh môn chính phái của chúng ta sẽ bị tổn hại rất lớn”.
“Thân là môn hạ đệ tử, vốn phải cùng sinh cùng tử với vinh nhục của môn phái, đương nhiên, nếu Diệp đại tiên sinh cùng các vị chưởng môn đều cho rằng không nên tuyên bố thì ta đây cũng không ép buộc”. Giọng nói của Hoa Ngọc Phượng vẫn nhẹ nhàng như trước nhưng lại hàm chứa một thứ cảm giác hờn trách, làm cho mọi người bỗng nhiên dâng lên niềm thương cảm, tựa hồ như nàng bị những ủy khuất thật lớn lao.
“Hoa tiên tử đã là minh chủ của chúng ta, mà vị trí minh chủ chính là do chưởng môn các phái cùng Diệp đại tiên sinh tự mình bầu ra, điều đó nói lên rằng Hoa tiên tử có thể đại biểu cho liên minh thất phái tứ gia chúng ta, Hoa tiên tử đương nhiên có thể quyết định mọi chuyện của liên minh Thất phái Tứ gia, bởi vậy, tại hạ cho rằng Hoa tiên tử đã muốn nói cho những đệ tử bình thường như chúng ta biết nội tình mọi chuyện, Diệp đại tiên sinh cũng không nên ngăn trở “. Một giọng nói nhàn nhạt vang lên, người lên tiếng là Hoa Phi Hoa.
“Đúng vậy, chúng ta phải được biết Thần cung cùng với chúng ta rốt cuộc có quan hệ như thế nào, những điều Thần cung cung chủ vừa nói có phải sự thật hay không”. Trong đám người lại có kẻ lên tiếng, những âm thanh phụ họa tiếp nối vang lên không dứt.
Hoa Ngọc Phượng lộ ra một nụ cười nhạt, nàng biết chính mình đã đạt được bước đầu tiên, nàng đã dần dần bắt đầu chiếm được sự đồng tình của chúng đệ tử các phái.
“Diệp đại tiên sinh còn có ý kiến gì sao?” Hoa Ngọc Phượng nhìn Diệp Bất Nhị khẽ cười nhạt hỏi
“Hoa nhị tiểu thư đã là minh chủ, đương nhiên là do người quyết định, Diệp mỗ chỉ là đề nghị như vậy, Hoa nhị tiểu thư đương nhiên không cần phải nghe theo”. Diệp Bất Nhị trong lòng mặc dù rất không muốn, cũng rất bất mãn, nhưng cũng không còn cách nào khác.
Qua giọng kể mềm mại nhẹ nhàng của Hoa Ngọc Phượng, chân tướng mối quan hệ của Thần cung cùng với các đại môn phái rốt cuộc cũng đã rõ ràng.
“Kỳ thực, ta nghĩ mọi người không nên ở đây mà trách cứ các vị chưởng môn nhân, bởi bọn họ cũng chỉ suy nghĩ vì đại cục mà thôi. Vì để cho võ lâm chính đạo có thể tiếp tục truyền đời mai sau, nếu so với mọi người mà nói, các vị chưởng môn càng phải gánh chịu nhiều trách nhiệm và oan uổng”. Cuối cùng Hoa Ngọc Phượng nhẹ nhàng thở dài, “Bây giờ mặc dù chúng ta đã thoát ly khỏi Thần cung, nhưng Ma cung lại đang có dã tâm nhòm ngó, chúng ta nên đoàn kết một lòng với nhau cùng nhau chống lại ngoại địch, đừng bởi vì chuyện này mà tồn đọng khúc mắc gì nữa”.
Những tiếng khen hay rào rào vang lên, mọi người đều lớn tiếng hô vang môt câu: Hoa tiên tử. Diệp Bất Nhị tái mặt khẽ ho khan, mà các chưởng môn khác sắc diện xem ra cũng không được tốt lắm, chỉ có Viên Quang đại sư tựa hồ âm thầm thở dài một hơi, nét mặt đã hòa hoãn không ít.
Hoa Nhược Hư ở bên cạnh, ánh mắt lạnh lùng nhìn đám nhân sĩ võ lâm đang gần như cuồng nhiệt reo hò kia, trong lòng lại ngầm cảm thấy không ổn, những lời nói của Hoa Ngọc Phượng cũng không có tác động gì to lớn nhưng lại làm cho mọi người trong phút chốc trở nên tán đồng ủng hộ, điều này tựa hồ có chút không bình thường.
“ Hoa Ngọc Loan phái Hoa Sơn xin ra mắt các vị tiền bối cùng võ lâm đồng đạo ở đây”. Hoa Ngọc Loan đột nhiên lên tiếng. Hoa Nhược Hư khẽ giật mình, thật hiếm khi mới thấy Hoa Ngọc Loan khách khí như vậy.
“Hoa đại tiểu thư lần này đến đây chắc là muốn trợ giúp cho muội muội của mình một tay”. Viên Quang đại sư cướp lời nói.
Hoa Ngọc Loan bất chợt cảm thấy hồi hộp, vốn nàng còn tưởng rằng phải ba hoa miệng lưỡi một chút, kết quả lúc này, vì Viên Quang đại sư chủ động mở lời nên nàng lại dễ dàng xử lý hơn.
“Đại sư nói rất đúng, muội muội đơn độc một mình, ta có chút không yên tâm, vì thế ta và phu quân của ta cùng đến đây để giúp muội ấy.” Hoa Ngọc Loan khẽ cười nói, nàng bình thường vốn đã là một mỹ nhân diễm lệ, đột nhiên nở nụ cười lại càng thêm xinh đẹp động lòng người.
“Hoa đại tiểu thư nguyện ý vì thất phái tứ gia chúng ta mà góp sức, chúng ta đương nhiên là hoan nghênh, bất quá, tôn phu quân Hoa Nhược Hư có lẽ lại không thích hợp ở nơi này, mọi người đều biết hắn cùng với Ma cung Tô Đại Nhi dây dưa không rõ ràng, hơn nữa vừa rồi mọi người cũng đã thấy, những cô gái bên cạnh Thần cung cung chủ đều có quan hệ sâu sắc với hắn”. Giọng nói lạnh lùng của Diệp Bất Nhị vang lên.
“Xin hỏi Diệp đại tiên sinh, Hoa gia chúng ta có phải cũng nên rời khỏi nơi đây? Tỷ tỷ của ta cũng là một trong những sứ giả của Thần cung đấy.”. Hoa Phi Hoa uể oải tiếp lời. Diệp Bất Nhị nhất thời á khẩu không biết trả lời ra sao.
***
Hoa Ngọc Phượng lẳng lặng ngồi bên trong tẩm cung, nàng bây giờ mới thật sự chính thức là một vị minh chủ, bởi vì hiện tại những điều nàng nói ra đã không còn ai phản đối, bất quá trong lòng nàng lại chẳng được thoải mái, bởi vì nàng vốn không muốn lợi dụng phương pháp như thế để tranh thủ sự ủng hộ, nhưng mà lúc này cũng chỉ có duy nhất biện pháp đó là hữu hiệu mà thôi.
***
Mà lúc này, trong một gian mật thất, kẻ vốn thường ngày cao cao tại thượng là Diệp Bất Nhị lại đang đứng khom người ở phía sau một hắc y nhân dáng người cao lớn, vẻ mặt cực kỳ cung kính.
“Hoa Ngọc Phượng được người ta gọi là Ôn Nhu tiên tử, điều đó làm cho tất cả các nhân vật hắc đạo cảm thấy người này thật khó đối phó, ngươi có cho rằng ả quả thật là có mị lực trời sinh hay không?” Hắc y nhân kia lạnh giọng nói, “Lúc ta biết được ngươi đề cử ả lên làm minh chủ, ta đã cảm thấy có điều bất hợp lý rồi, không ngờ tới bây giờ điều ấy quả nhiên đã thành sự thật, ả sẽ đem tất cả quyền lực nắm vào trong tay mình, còn ngươi chính là kẻ đã giúp cho ả trở thành như vậy.
“Thuộc hạ thực không hiểu đã sai ở chỗ nào !” Diệp Bất Nhị cúi đầu nói.
“Sai lầm không chỉ riêng mình ngươi, cả ta cũng sai rồi, ta đã đánh giá quá thấp Hoa Ngọc Phượng, bất quá, bây giờ ta cơ bản đã có thể khẳng định được phán đoán của mình”. Hắc ý nhân kia trầm ngâm giây lát, “Mị lực của ả không phải là do trời ban mà trên thực tế chính là một loại mị công, loại công phu này đã thất truyền từ nhiều năm rồi, không ngờ tới hôm nay lại được thấy ở trên người ả.
“Vậy thuộc hạ nên làm gì bây giờ?” Diệp Bất Nhị trên nét mặt biểu lộ rõ ràng vẻ kinh hãi.
“Hãy đi mà hỏi chủ ý của nữ nhi nhà ngươi ấy!” Hắc y nhân lạnh lùng hừ một tiếng, thân hình lóe lên rồi lập tức biến mất. Diệp Bất Nhị chậm rãi đứng thẳng dậy, ánh mắt cũng từ từ tối sầm lại.
Hoa Ngọc Phượng trên tay hé mở một tờ danh sách, bên trên đặc kín những cái tên, nàng lần lượt gạch chéo lên từng cái tên ở trên đó, mãi cho đến khi chỉ còn lưu lại một số ít tên người.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui