- A hả ...!chắc ngài nghe lầm rồi, thật sự nhầm lẫn.
À mà ngài nhanh chóng sai người đi tìm những thảo mộc này đi, không sẽ không kịp mất.
Nàng như che đi vẻ mất tự nhiên trên mặt, nhanh chóng đẩy chàng ra khỏi cửa viện, rồi xoay người về lại phòng.
- Chủ nhân, sao người lại không cho ngài biết sự tồn tại của chúng tôi.
Không hổ là người mới, Quân Khanh nhanh nhảu hỏi, liền bất hạnh nhận được tia nhìn đầy lửa điện của tinh khí mẫu đơn.
- Các ngươi tồn tại trên đời đã là một điều khó có thể chấp nhận được.
Huống chi ta và hắn quan hệ không đủ sâu để có thể nói cho nhau nững bí mật.
Dường như nhận ra tâm tình không tốt của thiên mị, hai luồng sáng nhanh chóng biến mất, để lại nàng trầm tư trong thế giới của riêng mình.
Ngày hôm sau, tuân theo lệnh của vua, dân làng chia nhau đi tìm kiếm các loại thảo dược được viết trên đơn, nhưng cả ngày trời, tìm gần như đủ cả, chỉ trừ một loại cỏ mà họ chưa từng được biết đến, cỏ mẫu tử.
Tin này nhanh chóng được báo đến cho Thiên Mị, khiến nàng không khỏi lo âu, thân là một người xuyên về, nàng hoàn toàn không hiểu tự nhiên nơi đây, giờ thì đến dân làng định cư ở đây hằng thế kỉ cũng không tìm ra được, nàng biết đi đâu tìm đây.
Nhìn chủ nhân đi qua đi lại suốt mấy canh giờ, hai tia sáng không khỏi hoa mắt chóng mặt.
- Chủ nhân à, người đừng đi nữa, Đơn Nhi sắp hoa hết cả mắt rồi.
- Đúng đấy chủ nhân, người còn đi nữa là a quân cắn ngươi thật đấy.
- Ngươi dám.
Chưa dứt câu thì con bạch hồ nào đó nhanh chóng nhận được hai ánh nhìn đầy sát khí, như kiểu chỉ cần hắn làm thật thì sẽ phanh thây hắn ra vậy.
Thật không công bằng, hắn chỉ đùa tí thôi mà.
Tiểu hồ ly tủi hờn lẫn vào đầu giường, cuộn mình khóc thút thít.
Bỗng nhìn vào cái tên được khoanh tròn trên đơn thuốc.
- Chủ nhân, đừng nói với tiểu thú là mọi người đang tìm kiếm cái thứ cỏ nát này nhé.
- Cỏ nát? Ý ngươi nói cỏ mẫu tử? ngươi biết dân làng đã tìm kiếm cả ngày trời mà vẫn không tìm thấy không hả.
Con hồ ly trắng nghe vậy cười nghiêng ngả, không ngừng lăn lộn trên giường.
- Tưởng xa tận chân trời, nay lại gần ngay trước mắt, tiểu thú tưởng cỏ gì cao siêu, thì ra là cái đám cỏ nát ấy.
Chắc chủ nhân không biết, bên dưới lòng sông ở Đảo Thiên, chính là nơi cỏ mẫu tử sinh sống, nhưng loại cỏ ấy rất đắng, nên chẳng có con thú nào thèm ăn...
- Thật sự vậy? Vậy còn chờ gì nữa, Đơn nhi, ngươi theo A Quân về lại Đảo Thiên trong hai ngày, ta mong các ngươi có thể mang được cỏ mãu tử về.
Một gấu bông cùng một bạch hồ nhanh chóng rời đi, chấp hành nhiệm vụ được chủ nhân giao cho.
Nàng khẽ thở phào nhẹ nhõm, coi như thuooce chữa bệnh đã xong, xem ra con dân Lai Trị được cứ rồi.
Hôm sau, nàng thay bộ y phục dạ hành mới, đi đến khu phía đông thành.
Cả thành Lai Trị dường như đã khôi phục, chỉ còn lại nơi này, vẫn mang trong mình một màu u ám, rùng rợn.
Bước vào trong nàng mới thật sự hiểu được nỗi đau mà những người nơi đây đang phải gánh chịu, dù già trẻ gái trai, người già hay trẻ nhỏ, căn bệnh ấy đều không tha.
Từng người từng người vì xung huyết, mất máu quá nhiều, cơ thể suy yếu mà từ từ mất mạng.
Cả quá trình là nỗi đau thể xác không thể nào thấu được.
---------------- hết chương 24 ----------------