Vị hoàng đế nào đó nhìn về phía xa, đôi mắt ánh lên sự suy tư.
Không chỉ hắn nhận ra điều đó, nàng cũng vậy, chỉ là nàng thật sự không biết, đám gỗ được xếp không có quy tắc này là gì.
Như nhìn ra sự thắc mắc ấy trong mắt mọi người, hắn chỉ cười chỉ tay về phía khu đất bằng phẳng bên kia bờ.
- Không cần đoán già đoán non nữa đâu, qua đó chúng sẽ cho ta kết quả.
Đúng như những gì hắn dự đoán, ở đây vẫn còn lưu lại dấu tích của một khu khai thác nhỏ, vật dụng sinh hoạt và công cụ khai thác vẫn còn, như thể người làm ở đây rời đi chưa lâu.
- Mệnh ông xem thần nhặt được gì này ...!là ...!là vàng đó.
Bước nhanh về phía cậu thanh niên trẻ, ai nấy đều không giấu nỗi vẻ ngạc nhiên.
Thật không thể ngờ vùng đất quanh năm trồng lúa tỉa ngô này lại thật sự có vàng.
- Quả không sai, không sai được.
Nhìn thấy nụ cười quỷ dị của vị hoàng đế cao cao tại thượng, ai cũng thấy mơ hồ khó hiểu.
Không để mọi người chờ lâu, hắn nhanh chóng lên tiếng giải thích.
- Lai Trị là một vùng đất màu mỡ, là hạ nguồn của sông Khanh Thị, một con sông lớn, nơi tập trung của bao nhánh sông nhỏ chảy về.
Do đó, một lượng lớn khoáng vật đều đổ về nơi đây.
Chính vì vậy, những thứ gỗ các ngươi nhìn thấy kia chính là nguyên nhân gây ra trận hạn hán kéo dài, chúng lấy gỗ đắp thành đê kiên cố, ngăn dòng nước lại, khiến vàng được lắng đọng lại nơi đây.
Còn dòng nước sẽ theo con mương nhỏ chảy vào chiếc hồ kia, để chúng tận dụng bán nước cho dân chúng với giá đắt đỏ.
Khi lượng vàng trở nên khan hiếm, không đủ cho lòng tham của chúng, chúng tiến hành dỡ bỏ nơi này.
Dòng nước bị ngăn quá lâu, lượng gỗ ấy không trụ nỗi nên đã vỡ đê, lượng nước lớn ấy ồ át chảy về hạ nguồn, gây nên cơn lũ.
Không ai có thể hình dung nổi tội ác của chúng, cũng như không ai có thể tin được sự nhẫn tâm của con người lại man rợ đến thế, sẵn sàng vì đồng tiền mà đánh đổi hàng nghìn mạng sống.
Đang bàng hoàng trước sự thật, một âm thanh trong trẻo vang lên trong tâm trí nàng.
- Chủ nhân, xin hãy nhanh chóng trở về, hoàng cung sắp có biến.
Dù không nỡ, nàng vẫn phải nhanh chóng từ biệt mà lên đường trở về.
Trước bao nghi vấn, nàng chỉ lẳng lặng bước đi, không một lời giải thích.
Dù sao dân làng đã được cứu, không những thế, ở đây còn có chàng, mọi chuyện sẽ ổn thôi.
Nhìn bóng dáng ấy dần khuất nơi chân trời, không hiểu sao tim hắn lại thấy thật hụt hẫng, như vừa mới chia ly người tình, như vừa phải xa tri kỷ ...!thật kì lạ.
Nhất định, nhất định lần tới hắn sẽ hỏi tên nàng, sẽ tháo bỏ chiếc khăn kia ra ...!hắn muốn biết thêm về nàng, một cô gái bí ẩn, thật xa lạ mà cũng thật quen thuộc.
Trên đường tức tốc về hoàng cung, nàng nghe mẫu đơn truyền tin.
Mọi chuyện ở Lai Trị đều được hoàng thượng giải quyết ổn thỏa, cho dân chúng một lời giải thích thỏa đáng.
Về chốn hoàng cung, cả thân nàng rã rời nhưng lại chẳng thể nghỉ ngơi, nhanh chóng thay phượng y, chạy về phía tiền điện.
Nơi tiền điện trống vắng lạnh lẽo, giờ đây lại rộn ràng hơn hẳn, các phi tần ngày thường không thèm ngó ngàng gì đến vị hoàng hậu này bỗng hôm nay đều có mặt đông đủ, treo trên môi một nụ cười đầy giả tạo, đưa mắt về phía hậu điện, như chờ nạn nhân xấu số bước ra, như chuẩn bị tinh thần cười lên nỗi đau của người khác.
----------------- hết chưa 26 -------------------
Thân mang nhiệm vụ nên cuộc đời đưa đẩy Mị tỷ vào bao gian truân khổ ải ...!Mong sao trong gian khổ đó, mị tỷ có thể tìm ra chân tình