Đưa chân đạp một trong số chúng, nàng nhanh chóng rút dao găm để trong túi thuốc ra đâm liên tiếp vào giữa lồng ngực, nhưng có vẻ đá huyết tâm nằm quá sâu bên trong, dù đâm cỡ mấy nàng cũng không thể nào chạm tới được, cũng không thể nào làm cho lũ xác sống ấy chết đi, chúng cứ ngã xuống rồi lại đứng lên, không hề biết mệt, không hề nghỉ ngơi.
Nhưng nàng thì khác, nàng chỉ là một con người nhỏ bé, sau vài trăm hiệp trôi qua, nàng thật sự kiệt sức trong đám tường thịt không hề sứt mẻ.
Thấy tên thiếu niên càng ngày càng trở nên yếu thế, hắn có thể thấy hàng mồ hôi chảy ướt đẫm áo bào của hắn ta.
Không thể nhẫn nhịn thêm nữa, hắn quyết định sai người ra cứu viện, đích thân mình bước ra khỏi vòng tròn, xông vào cuộc chiến không hồi kết.
Từng đường từng kiếm hắn chém xuống, khiến cái xác bị chém thành năm sáu mảnh, nhưng dường như chẳng xi nhê, cái xác nhanh chóng ghép lại, tiếp tục tiến về phía hắn.
Xác ấy không sao, nhưng âm thanh đau đớn lại vang lên từ tứ phi, thân thể các nàng nhanh chóng bị nhuộm đỏ.
Không thể nào, rõ ràng lúc nãy các cái xác này đã bị chém liên hoàn mà các nàng nào có sao, tại sao giờ lại thành thế này.
Phóng tầm nhìn rộng ra, hắn thật sự không thể tin được kẻ chủ mưu lại nhân lúc hắn không để ý mà lại truyện hồi sự liên thông giữa người và xác sống.
- Mệnh ông ...!cẩn thận
Như mãi mê nhìn nét mặt của đám người đang đứng trong vòng tròn, hắn dường như phút chốc mất đi tính cảnh giác.
Sau lưng, một con quỷ bổ nhào về phía hắn, đến khi nghe âm thanh báo hiệu nguy hiểm ấy hắn mới kịp quay người lại đưa kiếm ra đỡ.
Nhưng chạm vào kiếm hắn không phải mùi thịt thối rửa, mà là mùi máu tanh nồng hòa quyện cùng hương thơm mẫu đơn quen thuộc.
Tên tiểu tử ấy không ngờ lại lấy thân đỡ cho hắn vết cắn ấy, trên vai hắn ta vẫn còn hàm răng sắc nhọn cắm sâu, theo kẽ răng, máu chảy xuống từng dòng, xông vào cánh mũi hắn, sau lưng tên tiểu tử ấy còn cả nhác kiếm hắn vừa chém nhầm, máu cứ thế trào ra không ngừng, thấm đỏ tà áo.
- Ta đỡ thay cho ngươi ...!một vết cắn, để ngươi ...!chém ta ra thành thế này sao.
- Ta ...!ta không cố ý.
Tại sao, tại sao lại là nàng?
- Gì ...!gì cơ? Ngươi ...!nói gì vậy?
- Thiên ...!Mị ...
Mọi đau đớn dường như đều phút chốc bị thay thế bởi sự ngỡ ngàng, gắng gượng đưa tay sờ khuôn mặt chính mình nàng mới nhận ra, việc mất máu quá nhiều đã khiến phép dịch dung Đơn nhi làm cho nàng bị biến mất, dung nhan mĩ miều nhanh chóng hiện ra.
Không thể tin được thời khắc này nàng lại bị lộ thân phận.
Bí quá hóa liều, nàng vội mò vào trong túi thuốc, lôi ra cái hộp nhỏ cùng một túi bột A Quân chuẩn bị cho nàng trong tình thế khuẩn cấp, đưa tay hất tung đám bột vào không trung, đồng thời thả thứ trong hộp ra.
Dựa vào làn khói mù mịt, nàng nhanh chóng chạy trốn, nàng không thể ở lại, thân phận này đã bị bại lộ, bỏ đi chính là biện pháp tốt nhất.
Trong làn bụi mỏng, hắn không còn nhìn thấy bóng dáng của nàng, nhưng âm thanh đau đớn, gầm rú của bọn xác sống lại lôi dòng suy nghĩ của hắn trở về.
Các xác ấy lần lượt ôm lấy lồng ngực kêu gào thảm thiết, sau đó là âm thanh tách tách vỡ vụn vang lên, giữa ngực của chúng phát ra những luồng sáng lớn dần sau đó nổ tung trong phút chốc, để lại một lỗ hổng thật to trên người xác sống.
Nhìn con rắn nhỏ chui ra từ cái xác cuối cùng, hắn dường như đã hiểu mọi chuyện.
Con rắn ấy chính là vô ưu xà, loại rắn được mệnh danh là thiên địch của tộc u linh, loài rắn này cực kì thích đá huyết tâm của xác sống, chỉ cần nó phát hiện được mục tiêu sẽ điên cuồng lao vào, thích thú cắn nuốt, lôi đá huyết tâm ra.
Và chẳng thể dễ dàng như vậy nếu không có bột xuân kì, một loại bột khiến các xác sống trở nên điên cuồng, tự hành hạ bản thân mà mất khả năng đề phòng vô ưu xà.
Nhưng nếu các xác sống này đồng loạt vỡ đá huyết tâm thì đồng nghĩa với việc ...
----------------- hết chương 55 -----------------