Thôi xong, một tuần đồng nghĩa với việc độc đã ngấm vào tám phần lục phủ ngũ tạng, nếu uống thêm ba ngày nữa sẽ chìm trong giấc ngủ mãi mãi.
Nàng đã uống được bảy ngày rồi mà vẫn có sức đi quậy như vậy thật đáng khâm phục.
- Được rồi, ở đây không có việc của ngươi nữa, ngươi lui ra đi.
- Vâng ...!thần xin phép ...
- À ...!trước khi đi nhớ tắt hết nến trong điện rồi thả rèm xuống cho trẫm, hôm nay ra ngoài có chút lạnh, trẫm muốn nghĩ ngơi sớm.
Trong căn phòng tối mịt, một cái bóng nhanh chóng biến mất, nhanh như một làn khói, không tiếng động, âm thầm rời đi.
Phượng cư điện đêm đã về khuya nhưng đèn vẫn được châm sáng rực một vùng.
Vị hoàng hậu đang nằm trên chiếc giường rộng lớn, tấm lưng quay về phía cửa bất động như đã say nồng.
Nhưng mấy ai biết, thân ảnh ấy đang khẽ run rẩy từng cơn, mồ hôi tuôn ra nhễ nhại, khuôn mặt trắng bệch không còn huyết sắc.
Vết cắn của cái xác sống ấy có độc, cùng việc mất máu quá nhiều qua vết kiếm càng khiến cho cơ thể nàng thêm phần suy yếu, độc chạy trong cơ thể càng nhanh hơn.
Đáng ra độc nào nàng cũng có thể chữa, nhưng không hiểu sao mắt nàng cứ nặng trĩu, toàn thân không còn khí lực, muốn nhấc tay cũng trở nên thật khó khăn.
Thôi ngủ chút vậy, một chút thôi, nàng thật sự rất mệt mỏi.
- Thiên Ly ...!à không Thiên Mị, nàng tỉnh lại đi, nàng không được ngủ, nhất định không được ngủ.
- Ngươi đi ra đi ...!phiền quá.
Dù nghe được tiếng ai đó gọi tên nàng nhưng nàng vẫn không thể nào mở mắt được, tâm hồn nàng như chìm vào bóng tối, một chiếc lồng vô hình giam cầm nàng lại, dù cố gắng đến đâu nàng cũng không thể nào thoát ra được.
- Thiên Mị, ta là Trần Tang đây, nàng mở mắt ra nhìn ta đi.
Không được ngủ, nhất định không được ngủ.
Nhưng đáp lại hắn vẫn là khoảng không yên tĩnh.
Không thể để lâu hơn nữa, hắn nhanh chóng vận công truyền cho nàng ít nội lực.
Sau một canh giờ, khuôn mặt tái nhợt ấy thêm vài phần huyết sắc nhưng vẫn không có dâu hiệu tỉnh lại.
Hạ quyết tâm, hắn để nàng nằm xuống, đi ra giữa điện, rút con dao găm nơi thắt lưng, cắt vào cổ tay, máu theo đó chảy xuống, ướt đẫm chiếc thảm lót sàn.
Dùng chính máu của mình, hắn vội vẽ nên một vòng tròn máu được chia thành hai nửa, mỗi nửa vẽ nên một kí hiệu kì quái.
Băng bó qua loa, hắn đặt nàng vào nửa bên phải, còn mình không suy nghĩ gì mà nằm xuống nửa vòng tròn còn lại.
- Ngươi thật sự muốn cứu nàng ư?
Âm thanh vang lên trong góc phòng, trong bóng tối, chàng từ từ bước ra, khuôn mặt khôi ngô nhưng lạnh lùng dần xuất hiện.
- Nàng là người ta đã chọn, ta sẽ không để nàng chết.
Đôi mắt toát lên vẻ bất ngờ, nhưng giọng nói vẫn kiên định, từng câu vang lên chắc nịch.
- Nhưng nàng ta là thiên hậu của ta, ngươi không có tư cách cũng như không có khả năng cướp nàng từ tay ta đâu.
- Tử Thương ...!ngươi không thương nàng thì hãy để ta thương yêu nàng, nàng ấy chỉ là phận nữ nhi liễu yếu đào tơ, tay không cầm nổi tấc sắt, tại sao ngươi lại nỡ hạ độc nàng ấy cơ chứ.
Hương trúc đào, thủy tùng, phấn tử đằng, thụy hương cùng nọc ong túy hải.
Loại độc gϊếŧ người không thấy máu, không thể lầng ra dấu vết này ngươi cũng nỡ làm sao, ngươi thật sự quá độc ác.
- Ta độc ác hay không không tới lượt ngươi phán xét, giờ để nàng ấy lại rồi biến đi ngay đi, đây là hậu cung của ta, nơi ta là trời, ngươi ở đây, ngay tẩm điện ái hậu của ta, còn lớn tiếng dạy đời vậy sao.
Tử Thương nhìn kẻ đối diện đang nắm lấy tay vị hoàng hậu của mình, trên môi không khỏi treo một nụ cười lạnh.
- Tốt nhất là buông đôi tay của ngươi ra đi, không lại làm hỏng thanh danh một đời của hoàng hậu mất.
- Ta không buông, thuật liên mộng một khi được khởi động thì không thể dừng lại, nếu không cả hai sẽ bị kéo vào mê cung mộng tưởng mãi mãi.
Thù hận giữa chúng ta, tốt nhất nên tạm gác lại thì hơn, chả lẽ ngươi muốn thấy hoàng hậu của mình phải chết ư?
----------------- hết chương 57 ---------------