Tinh Lạc Ngưng Thành Đường (quyển 1)

Triều Phong cảm thấy hụt hẫng, nhưng trên mặt vẫn cười như cũ —— đương nhiên không thể cho phép, hắn lại không ngốc. Hai nữ nhi của Li Quang Dương đưa đi sai nơi, nếu hai người bọn họ cùng nhau trở về, Thanh Quỳ còn có thể quay lại được sao? Khóe môi hắn khẽ nhếch lên, cũng không vạch trần, giả vờ không biết, nói: "Lần này chính là tự ý ra ngoài, không tiện thăm người thân. Lần sau đi."

Dạ Đàm nhướn mày, hỏi: "Lời nói của ngươi thì tính gì chứ? Bộ Ma tôn lập ngươi làm Thái tử rồi à?"

Thanh Quỳ vội nói: "Không được vô lễ với Tam điện hạ."

——tiểu di tử (em vợ) thực sự là thứ đáng ghét nhất trên đời mà. Triều Phong mỉm cười, nói: "Chỉ riêng việc bổn tọa đặc biệt cho tỷ muội các ngươi gặp lại nhau, ngươi cũng nên nói một tiếng tạ ơn với ta chứ nhỉ?"

Dạ Đàm đương nhiên là không, nàng nói: "Tỷ ấy chỉ ở Ma tộc làm khách, cũng không phải tù nhân dưới bậc của Ma tộc các ngươi, rõ ràng chỉ đi ngang qua cửa nhà, ngươi dựa vào cái gì không cho phép tỷ ấy thăm phụ thân của mình?"

Triều Phong đương nhiên không muốn đấu võ mồm với nàng, hắn đến gần Dạ Đàm, ở bên tai nàng chậm rãi nói từng chữ một: "Chỉ bằng ở đây ta có tu vi cao nhất nha. Nếu ngươi có thể đánh thắng được ta, còn cần ta tới làm chủ à?"

"Ngươi!" Ác cảm của Dạ Đàm đối với hắn lại tăng thêm một bậc. Nhưng không thể không thừa nhận, tên nhãi này nói rất có lý. Nếu mình đánh thắng được hắn, còn cần ở đây giảng đạo lý với hắn sao? Sớm xông lên đập chết hắn mới tốt không chứ? Dạ Đàm cũng rất sòng phẳng, không dẫn tỷ tỷ đi được, nàng sẽ không dây dưa, lập tức nói: "Vậy ngươi bảo vệ tỷ ấy cho tốt, ta đi đây."

Thanh Quỳ vội hỏi: "Muội muốn đi đâu?"

Dạ Đàm nói: "Ta đi. . . . . . ờm. . . . . ."

Bên cạnh, Triều Phong nói: "Nàng ta á, vội vã đi để một chân đạp ba thuyền ấy mà."
1

Thanh Quỳ không rõ tại sao, Dạ Đàm trừng mắt liếc hắn một cái, nói: "Nếu ngươi đã dẫn tỷ ấy ra ngoài, phải bảo vệ tốt cho tỷ ấy. Nếu tỷ ấy mất một cọng tóc, ta sẽ không tha cho ngươi!"

Triều Phong chẳng hề để lời đe dọa của nàng vào trong lòng, dù sao mỹ nhân tức giận mà nói chuyện, cũng xem như là vui tai vui mắt. Hắn nói: "Chuyện này không nhọc ngươi lo đâu."

Dạ Đàm đánh giá hắn từ trên xuống dưới, đột nhiên hô một tiếng "ha" thật to, mạnh bổ nhào về phía Cốc Hải Triều. Cốc Hải Triều làm sao ngờ được nàng đột nhiên nổi điên? Nhất thời sợ tới mức cả người nhảy cao ba thước, giống như con ếch.

"Ha ha ha ha," Dạ Đàm cười đến run rẩy hết cả người, "Dám hừ ta, đáng đời!" Nàng vừa cười vừa chạy về hướng Lôi Hạ Trạch.

Cốc Hải Triều: ". . . . . ."

Trên đời này còn có nha đầu nào đáng ghét hơn thế này không?

Sắc mặt hắn xanh xám, Triều Phong cười nói: "Cần gì phải so đo với một nha đầu chứ?"

Cốc Hải Triều trợn mắt nhìn, Triều Phong lại gần hắn, nhỏ giọng nói: "Nàng ta không phải đang một chân đạp ba thuyền sao, ngươi đi, thổi cho nàng ta một trận gió nhỏ, kéo dài thời gian, để ta nghỉ ngơi hồi phục mấy ngày. Coi như là đáp lễ lần hoảng sợ này."

"Gió nhỏ?" Cốc Hải Triều hỏi, "Thổi như thế nào?"

Triều Phong tiến đến bên tai hắn, nhỏ giọng nói mấy câu.

Bên cạnh, Thanh Quỳ tỏ vẻ lo lắng: "Tam điện hạ."

Triều Phong kéo sát y phục lại, giữa hè tháng sáu ở nhân gian, hắn lại vẫn cảm thấy trên người rét run. Suy cho cùng thì hai lần trọng thương, đã đào hư bên trong. Hắn nhu hòa nói: "Không cần lo lắng. Ân oán của hai tộc Thần, Ma, không liên quan gì đến hai tỷ muội nàng. Ta tuyệt đối sẽ không gây tổn hại cho người thân của nàng, ta cam đoan."

Lời hứa hẹn của hắn, chữ chữ ôn nhu, lại hàm chứa sức kiên định không thể nghi ngờ.

Lôi Hạ Trạch có một cái quán bán cơm sáng rất nổi danh, tên là Giải (cua) Lão Tiên.

Thanh Hành quân, Đế Lam Tuyệt và Tử Vu chọn một vị trí gần cửa sổ, ăn cơm sáng. Chậu sứ của Hồ Tuy đặt ở trên bàn, nàng dường như ngửi được mùi cơm sáng, lá rau thơm xoay tròn.

Tử Vu nhét một cái bánh bao gạch cua vào miệng, từ khi nàng ra đời tới nay, chưa bao giờ thưởng thức qua món ngon của nhân gian, lúc này vừa ăn vừa khen không dứt miệng: "Ngon quá đi, Thiên giới không được ăn bánh bao như vậy."

Thanh Hành quân thở dài, nói: "Bởi vì Thiên giới ăn chay, bằng không muội thử đi theo Giải tiên ông nói muội muốn ăn bánh bao gạch cua, bảo ông ta mở vỏ ra múc gạch cua cho muội. . . . . . xem ông ta có kẹp đầu muội hay không."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui