Tinh Lạc Ngưng Thành Đường (quyển 1)

Cung điện tăm tối, tuyết đêm lạnh lẽo nhẹ nhàng rơi xuống, đồng hồ nước chậm chạp rỉ từng giọt tí tách.

"Ngươi đúng là một tai hoạ, căn bản không nên được sinh ra trên cõi đời này." Bên cạnh chiếc giường nhỏ, một nữ nhân với giọng nói yếu ớt nhưng từng câu từng chữ đều mang theo sự máu lạnh vô tình: "Ngươi sau khi chết, cũng đừng oán hận ta. Đã nhiều người chết như vậy, ngươi dựa vào cái gì mà tiếp tục tồn tại chứ?"

Bàn tay của nữ nhân nhăn nheo như móng vuốt, trong bóng đêm từng chút một tới gần, từ từ bóp chặt lấy cổ nàng. Dùng sức thật mạnh như hận không thể cắt đứt cổ nàng.

Bản thân mình lại gặp ác mộng.

Dạ Đàm biết rõ.

Nữ nhân này là nhũ mẫu (vú nuôi) của nàng, không nhớ là người thứ mấy. Chỉ biết là trượng phu (chồng) cùng con cái của bà ta đều chết trong trận hồng thuỷ ở sông Hoài mười lăm năm trước. Bà trà trộn vào trong cung, cố ý vào Triêu Lộ điện mà không ai nguyện ý tới, chỉ vì muốn bóp chết thứ tai hoạ vẫn còn nằm trong tã lót đã hại cả nhà bà tan cửa nát nhà, trả thù cho máu mủ ruột thịt của mình.

Đã qua bao nhiêu năm, chính mình vậy mà vẫn còn nhớ rõ khuôn mặt đó. Có lẽ là hôm nay quá mệt mỏi.

Dạ Đàm nhìn bà chằm chằm, vẻ mặt bà dữ tợn, con ngươi như rướm máu. Cứ thế mười mấy năm qua, chỉ cần là lúc nàng nghĩ tới hai chữ thù hận này, trong đầu vẫn sẽ xuất hiện ánh mắt đó.

Nhưng con người dù sao cũng phải lớn lên. Vô số đêm, nàng một mình đối mặt với ánh mắt đó, từ khóc rống cầu xin tha thứ, tới vùng vẫy chạy trốn, đến cuối cùng, nàng đối với ánh mắt bi thương đau đớn chỉ còn lại sự giễu cợt cùng thờ ơ.

Trước kia lúc mới gặp lần đầu, Thiếu Điển Hữu Cầm đã nói: "Ngươi sinh ra là một con người, cần phải mang lòng từ bi."

Ha ha, từ bi? Dạ Đàm vươn tay, đánh nát cơn ác mộng trước mắt. Người đời nếu đã nói xấu ta một câu, ta liền trả lại bọn họ một lưỡi đao, còn dám cả gan bắt nạt ta, lừa dối ta, phản bội ta, ta nhất định làm cho bọn họ từng bước từng bước nếm trải nỗi đau đớn khi bị phanh thay.

"Thanh Quỳ tỷ tỷ? Thanh Quỳ tỷ tỷ? Không phải nói đang ngủ hay sao, thế nào lại không có ai?" Trong nội điện của Thiên Ba viện, Tử Vu tìm kiếm khắp nơi, nhưng trên giường lại trống không.

"Thanh. . . . . ."Tiếng tiếp theo nàng còn chưa gọi ra khỏi miệng, tấm màn vải ấm áp như khói ở phía trên đột nhiên thò ra một cái đầu người có mái tóc dài buông xoã xuống, mặt trắng môi hồng.

"A a a ——" Tử Vu nhảy dựng ra xa ba thước, giống như một con thỏ có đôi tay mạnh mẽ. Cái đầu người trên màn nghiên sang một bên, hỏi: "Làm sao vậy?"

Là Dạ Đàm.

Tử Vu xém chút nữa là trở thành thần tiên thứ hai bị tắc nghẽn cơ tim. Nàng ôm ngực: "Thanh Quỳ tỷ tỷ, tỷ sao lại ngủ ở. . . . . ."

Nàng chỉ chỉ lên màn, Dạ Đàm nhảy xuống, vuốt vuốt tóc, nói: "À, phía trên mát mẻ. Muội sao lại tới đây rồi?"

Tử Vu vỗ vỗ ngực: "Nhị ca bảo muội tới xem Thiên Ba viện còn thiếu cái gì không."

Dạ Đàm được dịp nói: "Cái gì cũng thiếu hết được không? Đồ ăn ngon, đồ chơi tốt, xiêm y trang sức, pháp bảo vật liệu quý giá gì gì đó, có bao nhiêu thì đưa bấy nhiêu. Hắn sao lại không tới?"

Tử Vu nhịn cười nói: "Huynh trưởng lại phạt huynh ấy chép một ngàn lần thiên quy, huynh ấy còn phải chép nhiều lắm."

Dạ Đàm từ trên màn nhảy xuống, bởi vì ngủ không ngon giấc, tóc còn rối bời. Nàng tiện tay cào cào bới bới, liền chuẩn bị đi ra ngoài. Tử Vu vội giữ nàng lại, cầm cái lược bạc chải đầu cho nàng: "Không thể được! ! Trong thiên quy lệnh cấm không phải viết dung nhan phải chỉnh tề sao. Tỷ cứ thế này mà đi ra ngoài, để huynh trưởng trông thấy, thể nào cũng tức giận cho xem."

"Huynh trưởng kia của của muội, hắn có lúc nào mà không tức giận chứ?" Dạ Đàm ngáp một cái, cho dù đang còn buồn ngủ, nhưng nhắc tới Huyền Thương quân, nàng vẫn trưng ra được vẻ mặt khinh thường.

Tử Vu nén cười, nói: "Đừng nói như vậy nữa, huynh trưởng thực sự tốt lắm. Đúng rồi, chiều nay phụ thần cùng mẫu thần mở tiệc ở Bồng Lai cung giáng để đón tiếp tẩy trần cho tỷ. Đến lúc đó các thần tiên ở khắp nơi sẽ tề tựu về đây. Phụ thần nghiêm khắc, tỷ cũng ngàn vạn lần đừng để xảy ra sai sót gì."

Hử? Dạ Đàm trong mắt chợt loé sáng: "Nếu như ta gây chuyện rắc rối, có phải ông ấy sẽ đuổi ta ra khỏi Thiên giới, thả về nhân gian hay không?"

Tử vu "a" một tiếng: "Chuyện này. . . . . .tỷ không cần lo lắng nữa, muội cùng hai vị huynh trưởng đều sẽ tới, gặp phải chỗ nào không hiểu, muội liền nhắc nhở tỷ. Nhất định sẽ không phạm sai lầm!"

—— nàng vậy mà lại tưởng rằng Dạ Đàm lo lắng ư! Dạ Đàm liên tục gật đầu, hỏi: "Không biết Thần đế bệ hạ ghét nhất điều gì?"

Tử Vu nói: "Phụ thần á? Hừm. . . . . . Phụ thần không thích nữ nhân phản nghịch, bình thường khi Người nói chuyện, nếu như muội cãi lại, Người cũng sẽ mất hứng. Người thường dạy muội một nữ tử phải lấy nhu thuận, nhã nhặn lịch sự, chăm sóc hiền lương làm cốt. Cho nên tỷ chỉ cần ăn vận nhã nhặn thanh lịch, thỉnh thoảng mỉm cười, ít nói là được."

Dạ Đàm càng nghe ánh mắt càng phát sáng, Tử Vu nói: "Yên tâm đi, tỷ là thiên phi được phụ thần và mẫu thần hỏi cưới từ nhỏ, phụ thần cùng mẫu thần nhất định sẽ rât hài lòng. Muội thấy y phục của tỷ cũng rất tốt. Chà, tỷ thử mặc bộ này đi." Nàng giúp Dạ Đàm chọn y phục.

Số y phục này đều là của Thanh Quỳ, đương nhiên mỗi một bộ đều đoan trang nền nã. Dạ Đàm cầm lấy một cây trâm ngọc cài tóc, nhìn chính mình ở trong gương, nói: "Ta đột nhiên có một ý tưởng lớn mật."

"Hả?" Tử Vu không hiểu gì cả.

Dạ Đàm xua tay: "Không có gì. Ui cha, phụ thần, mẫu thần muội mở tiệc, muội chắc cũng muốn trang điểm một chút đúng không? Muội về trước đi. Chúng ta sẽ trực tiếp gặp nhau ở bữa tiệc nha."

Tử Vu nói: "Nhưng mà muội có thể giúp tỷ. . . . . ."

Dạ Đàm đẩy nàng hướng ra cửa: "Không cần không cần, ta có thể tự mình làm! Ngoan nha, trở về trang điểm thật xinh đẹp vào."

Tử Vu vẫn lo lắng: "Y phục nhớ chọn bộ màu trắng có thêu hoa văn mây trôi kia đó, trang sức muội cho tỷ đều để trên bàn."

Dạ Đàm miệng không ngừng nói "được", sau đó xoay người đóng cửa lại.

Thích nữ tử tư, văn, thanh, nhã (*) à.

(*) tư, văn, thanh, nhã: trong trắng, lịch sự, đơn thuần, tao nhã

Thần đế bệ hạ, để ta cho lão nhân gia Người một bất ngờ kinh thiên động địa nha!

Nàng cầm y phục Tử Vu đặt ở trên giường lên, liền rẹt một tiếng, xé cái váy lên tới tận đầu gối. Lúc mặc vào người, vẫn cảm thấy cổ áo bó hơi chật. Thế là dứt khoát kéo cổ áo xuống phía dưới, cho đến khi nó biến thành vai áo.

Nàng ở trước kính lượn vài vòng, người trong kính xương quai xanh trắng nõn, hai chân thon dài.

Không tồi, không tồi.

Dạ Đàm tiếp tục làm tới, lấy phấn tô lông mày để vẽ mắt cho mình, giấy thếp vàng cũng tốt, nhưng phải dán chỗ nào mới đủ gây chấn động đây. . . . . . Dạ Đàm công chúa nhìn chằm chằm vào khuôn mặt phản chiếu trong gương đồng của mình: "Ái chà chà, Thần đế bệ hạ, Dạ Đàm ta vì lão nhân gia Người, thực sự là vắt hết óc ra rồi. . . . . ."        
1


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui