Tinh Lạc Ngưng Thành Đường (quyển 1)

Thiên Ba viện.

Huyền Thương quân bất tỉnh nhân sự.

Đây thật đúng là cơ hội tốt để giết hắn. Dạ Đàm mới vừa nghĩ như vậy, bỗng nhiên Hồng Quang giữa trán nàng lại loé lên.

"Á —— nóng nóng nóng!" Dạ Đàm hai tay ôm trán, nhảy xa ba trượng, chỉ cảm thấy óc não đều sôi trào —— nàng động sát niệm. Thiên quy lệnh cấm có viết, trong phạm vi Thiên giới, không được vô cớ sát sinh, không được làm tổn hại tiên quan.

Hồng Quang Bảo Tình nhắc nhở, khắt khe dứt khoát. Dạ Đàm lăn lộn dưới đất, lúc lăn tới bên cạnh Huyền Thương quân, đau đớn chợt giảm bớt.

"Hử?" Nàng thử thăm dò đi tới sát giường, nằm xuống bên cạnh Huyền Thương quân. Huyền Thương quân vẫn không hề hay biết, Hồng Quang Bảo Tình thả lỏng từ từ không nóng lên. Ôi, xem ra vật này thực sự là không muốn xa rời chủ cũ.

Dạ Đàm bất đắc dĩ, đành lại dùng sức cọ cọ sát vào người Huyền Thương quân. Hồng Quang Bảo Tình cuối cùng cũng không nóng lên nữa, nàng ngồi xuống, có chút vô thức ngây người, toàn thân đều toát mồ hôi lạnh.

Bên ngoài, Man Man lại lần nữa bưng thuốc tiến vào.

Nó vươn cái đầu chim, thấy Huyền Thương quân vẫn chưa tỉnh lại, tức khắc nói: "Theo lẽ thường, ngươi hiện tại nên dùng cái miệng anh đào nhỏ nhắn ngậm thuốc, từng ngụm từng ngụm đút cho hắn."

Dạ Đàm đang lau mồ hôi trên trán, nghe vậy liền bốp một tiếng đập cái đầu chim của nó: "Theo lẽ thường cái đầu ngươi! Nếu thực sự phải đút thuốc như vậy, bản công chúa chỉ sợ cả đời đều sẽ lộn mửa đến ăn không ngon! ! Ta không thể lấy một chiếc đũa, cậy miệng hắn ra, rồi đổ hết chén thuốc vào luôn sao? !"

Man Man còn chưa kịp đáp, một giọng nói lạnh như băng chợt vang lên: "Không cần!"

Uầy. . . . . . Một người một chim cúi đầu, nhìn thấy Huyền Thương quân đang mở to mắt.

Thật xấu hổ.

Huyền Thương quân cố ngồi dậy nhận lấy chén thuốc, tự mình vùi đầu uống cạn. Sau đó hắn lấy ra Mỹ Nhân Thứ cùng đan dược mà Càn Khôn Pháp Tổ tặng cho, không nói tiếng nào, quăng cho Dạ Đàm. Dạ Đàm tiếp nhận, cầm ở trong tay, rốt cuộc cũng có một chút áy náy.

Nàng hỏi: "Ngươi thấy đỡ hơn chưa?"

Câu trả lời của Huyền Thương quân chính là. . . . .

"Cút ra ngoài đi!"

Dạ Đàm cùng Man Man lập tức cút ra ngay.

Mới vừa xéo ra đây, bên ngoài lại có người tiến vào. Dạ Đàm vừa nhìn thấy người tới, không khỏi sửng sốt: "Thần, Thần hậu?"

Người tới quả nhiên là Thần hậu, cầu vồng trên áo bà phát ra ánh sáng nhàn nhạt, biến ảo không ngừng, xinh đẹp dịu dàng. Nhìn thấy Dạ Đàm, bà cũng hơi nhíu mày, hỏi: "Ai ở trong điện?"

Dạ Đàm thật không có cách nào giải thích, mùi máu của thượng thần bay lềnh bềnh bên trong điện, làm sao có thể giấu diếm được Thần hậu. Nàng đành một tay ôm mặt, một tay chỉ chỉ vào nội điện.

Cũng đừng hỏi là ai, tự mình vào xem đi!

Trong nội điện, Huyền Thương quân đương nhiên nghe được mẫu thần của mình đang đến, hắn căn bản không kịp suy nghĩ, cởi bỏ y phục dính máu của mình ra trước, cuốn thành một nắm tròn nhét vào trong chăn đệm. Thần hậu liền đi vào nội điện, xốc tấm màn che trên giường lên.

Mẫu tử hai người bốn mắt nhìn nhau, biểu cảm của Thần hậu, thực sự là muôn màu muôn vẻ, đặc sắc vô cùng.

—— bà lại có thể ở trên giường của "Thanh Quỳ công chúa" bắt quả tang nhi tử của chính mình y phục không chỉnh tề.

Dạ Đàm che mắt lại, không dám lại gần. Huyền Thương quân nói: "Mẫu thần, con. . . . . ." Con nửa ngày, hắn cũng không biết giải thích làm sao. So với việc để cho mẫu thần biết mình bị thương, uổng công lo lắng, không bằng cứ nhận chuyện này, để bà suy nghĩ khác đi.

Hắn không hề nhắc lại.

Thần hậu đợi nửa ngày, không thấy hắn giải thích, đành nói: "Mẫu thần biết con xưa nay không phải là một hài tử phóng đãng, bừa bãi, nhưng chuyện hôm nay thực sự là quá sức tưởng tượng. Con vẫn nên có ý kiến gì đó."

Huyền Thương quân vẫn duy trì sự im lặng, Thần hậu nhìn về phía Dạ Đàm, Dạ Đàm ngược lại chuẩn bị nói: "Kỳ thực. . . . . ."

Nàng vừa mới mở miệng, Huyền Thương quân đã cắt ngang: "Kỳ thực cái gì? Công chúa ở trong điện vụng trộm với người nào khác à?" Hiếm khi nói lý nhưng lại mang theo vài phần uy hiếp. Cái gọi là "người nào khác" đó, hắn đương nhiên là ám chỉ chuyện khác. Dạ Đàm cũng không dám lại nói lung tung, nếu Huyền Thương quân nhất quyết truy cứu, chuyện Đế Lam Tuyệt kia lẻn vào Thần tộc chắc chắn giấu không được. Nếu như hắn bị Thần tộc Thiên giới bắt được, có trời mới biết cha hắn có đem ngâm thành rượu hổ cốt hay không.

Hiện tại nếu Huyền Thương quân không mở miệng nói, mình đương nhiên tốt nhất cũng không nên nhiều lời. Dạ Đàm lập tức chuyển chủ đề, nói: "Kỳ thực chính là Thần hậu thấy như vậy?"

Trời ạ, nói cũng như không!

Thần hậu nhìn qua Huyền Thương quân, lại nhìn sang Dạ Đàm, không khỏi thở dài một hơi, nói: " Ngươi theo ta đến đây."

Dạ Đàm đành phải đi theo bà, hồi lâu sau, Thần hậu nói: "Chuyện hôm nay, bản cung sẽ làm như không thấy, cũng không biết sự tình ra sao hết."

"Ơ. Không đúng nha." Dạ Đàm cắn cắn ngón tay, nói: "Thần hậu không phải nên mắng ta câu dẫn nhi tử người, sau đó tìm chỗ xử lý ta sao?"

"Câu, câu dẫn?" Thần hậu dẫn nàng đi về phía trước, dường như là vừa buồn cười lại bất đắc dĩ, "Hữu Cầm năm nay đã hai ngàn bảy trăm tuổi, nếu dễ dàng bị người khác dụ dỗ, bản cung cũng chỉ có thể trách nó ý chí không kiên định. Sao lại mắng ngược lại ngươi chứ?"

Thần hậu lại có thể an nhiên thấu tình đạt lý như thế ư? Dạ Đàm thực sự không ngờ:" Thần hậu tới tìm ta, là có chuyện gì sao?"

Nghê Hồng cười khổ: "Hôm nay quả cây kiến mộc chín muồi, phần lớn đều không cần dùng tới. Bản cung nghĩ đến tìm ngươi cùng nhau hái lấy tiêu huỷ." Ai ngờ lại gặp được tình cảnh chấn động lòng người như vậy. . . . . . Bà trong lòng có khúc mắt, tự nhiên cũng không đủ chuyên chú, chỉ qua loa chỉ chỉ về phía trước."

Dạ Đàm theo đầu ngón tay bà trông ra xa, chỉ thấy một gốc cây khổng lồ cao ngất, bồng bềnh như mây. Trên cây kết rất nhiều quả tươi, tất cả đều đỏ như anh đào, thập phần mê người.

"Oa! Kiến mộc cũng ra quả sao? Ta tưởng rằng Thiên giới chỉ có cây bàn đào cùng quả nhân sâm thôi chứ!" Dạ Đàm tiến lên, chỉ ngửi thấy một một cỗ hương vị ngọt ngào. Dưới tàng cây tiên tì đang vội vã lấy những quả đỏ đó hái xuống toàn bộ, bỏ vào trong giỏ tre.

Thần hậu mỉm cười, nói: "Kiến mộc này từ nhiều năm trước tới nay, vẫn luôn là Thần hậụ quản lý việc bảo quản, sau này sớm muộn gì cũng phải giao cho ngươi. Hôm nay, ngươi cứ tới đây giám sát việc hái quả, hỗ trợ việc đếm số lượng. Còn thừa quả nào đều phải chôn xuống đất hết, một quả cũng không được quên."

Dạ Đàm vâng lời, định đi sang đó, Thần hậu lại bảo nàng dừng lại, đúng là vẫn còn lo lắng. Bà nói: "Thanh Quỳ, mặc dù ngươi được định làm Thiên phi, nhưng dù sao cũng còn chưa hành lễ. Ngươi. . . . . . bất kể như thế nào, cũng không thể cùng ai thân mật quá mức.

Dạ Đàm nói: "Yên tâm đi, ta biết mà."

Nàng đi về phía kiến mộc, Thần hậu vội vàng gọi nàng lại: "Vậy ngươi cùng Hữu Cầm. . . . . . các ngươi tiến triển đến mức nào rồi?"

"Hả?" Thấy bà có vẻ là người tốt, Dạ Đàm hiếm khi thấy được an ủi, "Thần hậu, chúng ta trong lúc đó chỉ là một sự hiểu lầm. Căn bản không có xảy ra chuyện gì cả. Thiếu Điển Hữu Cầm vẫn còn là tấm thân trong sạch, yên tâm đi mà."

"Tấm, tấm thân trong sạch? !" Thần hậu thất kinh.

Dạ Đàm đi tới dưới tàng cây, ngẩng đầu nhìn lên, hương vị ngọt ngào càng đậm. Nàng tặc lưỡi chép miệng, thì thào tự nói: "Thứ quả tốt như vậy, nhìn qua liền biết hương vị không tồi. Cho dù là ăn không hết, vì sao không chia cho các vị thần tiên khác? Chôn như vậy đáng tiếc quá đi."

Tiên nga bên cạnh không dám trả lời, Thần hậu bị câu "tấm thân trong sạch" kia của nàng làm cho kinh hãi, ngay cả lời căn dặn cũng chưa nói, mất hồn mất vía mà đi mất.

Dạ Đàm tiến lại gần giỏ trúc, thứ quả kia đỏ sẫm như máu, mặt trên vẫn còn đọng lại vài giọt sương. Dạ Đàm tiện tay nhặt lên một quả, nếm thử một miếng. Trái cây tươi mới, nước ngọt lành, tan ra trong miệng.

"A! !" Tiên nga bên cạnh cực kì hoảng hốt: "Tiên tử, thứ trái cây này nếu như thiếu một quả, ta chỉ có nước đợi bị đày xuống phàm trần thôi!"

"Ầy. . . . . . Nghiêm trọng như vậy sao?" Dạ Đàm cắn thêm một miếng, hai mắt sáng lên, "Ta đây cũng bị đày xuống trần luôn sao?"

Tiên nga nói: "Cái này thì không. Tiên tử phụ trách trông giữ, nếu có mất, phải gánh hết trách nhiệm. Sẽ chịu bảy bảy bốn mươi chín đạo Lôi Hoả Chi Hình, sau đó nhập vào súc sinh đạo, chín đời chín kiếp không được đầu thai làm người."

. . . . . . Được rồi. Dạ Đàm bỏ thứ quả đang gặm dở vào trong giỏ, nói: "Ta với ngươi tâm sự một chút, ta hiện tại phụ trách đếm số lượng, chỉ cần ta không nói, ngươi không nói, ai cũng đều không biết thứ quả này bị thiếu, hiểu chưa?"

Sắc mặt tiên nga trắng bệch, nhưng nàng nói đúng. Mình một đường gian nan tu luyện, sao có thể mắc sai lầm được chứ? Nàng kiên quyết gật đầu.

"Oa! Ăn ngon quá! !" Dạ Đàm lại cầm một quả lên, hỏi nàng, "Quả kiến mộc này vì sao phải tiêu huỷ?"

Nàng do Thần hậu đưa tới, nhất định là thân phận cao quý. Tiên nga cũng không quen biết nàng, không dám nói lung tung, đành trả lời: "Bẩm tiên tử, các triều đại của Thần tộc đều xử lý như thế. Hơn nữa phải đếm số lượng kỹ càng, một, một quả cũng không được giữ riêng lại."

Dạ Đàm nhìn thứ quả trên tay: "Thứ này không phải có độc đó chứ?"

Tiên nga bối rối nói: "Kiến thức của ta nông cạn, cũng không biết rõ lắm. Nhưng kiến mộc chính là cây thần, quả của nó không thể có độc được."

Không có độc là được. Dạ Đàm bắt đầu đếm số lượng. Những cái giỏ này nhìn qua giống như là giỏ tre, nhưng mặt trên đều làm bằng pháp thuật, một giỏ có thể chất đầy ba trăm quả. Như vậy đếm số lượng sẽ dễ dàng hơn.

Dù sao thứ quả này vẫn phải bị tiêu huỷ, Dạ Đàm dứt khoát nhấc một giỏ tới bên cạnh chân mình, vừa gặm vừa chỉ đạo tiên nga hái đem chôn. Nàng cầm từng quả lên đều cắn một miếng rồi bỏ lại vào trong giỏ, những cái giỏ tre ngu ngốc này, căn bản mặc kệ có bỏ vào đủ quả hay không. Cắn quá một miếng chúng nó cũng thu hết vào.

Quả thực là không chê vào đâu được!                               


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui