Huyền Hoàng cảnh.
Càn Khôn Pháp Tổ đang pha trà. Thiếu Điển Tiêu Y tay cầm chung trà, vẻ mặt lạnh lẽo. Càn Khôn Pháp Tổ nói: "Ma tộc đã quyết định, phái trưởng tử Ô Đại của Ma tôn đi Quy Khư, phối hợp cùng quân thượng tu bổ Bàn Long Cổ Ấn." Thiếu Điển Tiêu Y ừ một tiếng, khẽ chuyển tay cầm chung trà, cũng có chút xuất thần.
Càn Khôn Pháp Tổ nói: "Con người Ô Đại lỗ mãng kích động, tuyệt không thể hợp tác cùng quân thượng."
Thiếu Điển Tiêu Y hít sâu một hơi, nói: "Ta đã thông báo cho Ma tôn Viêm Phương, năm ngày sau, tới bên cạnh Quy Khư, bàn bạc việc này lần nữa."
Càn Khôn Pháp Tổ rót thêm trà cho ông, nói: "Ba đứa con dưới gối Viêm Phương, Ô Đại xung động, Đỉnh Vân ngạo mạn, nếu thật bàn luận về người thích hợp được chọn nhất, sợ chỉ có Triều Phong mà thôi."
Lão nhắc tới hai chữ "Triều Phong" này, sống lưng Thiếu Điển Tiêu Y có chút cứng lại, hồi lâu, nói: "Ừ."
Càn Khôn Pháp Tổ nói: "Phải chăng bệ hạ nên đề xuất với Viêm Phương, cho Triều Phong đi tu bổ Quy Khư?"
Thiếu Điển Tiêu Y trầm mặc hồi lâu, chậm rãi nói: "Chuyện của Ma tộc, vẫn nên để Viêm Phương tự quyết định."
"Đương nhiên rồi." Càn Khôn Pháp Tổ nói, "Nhưng nếu Thần, Ma gặp mặt, cùng bàn bạc việc này, Thiên giới vẫn có quyền yêu cầu Ma tộc tiến cử người thích hợp nhất. Dù sao an nguy của chúng sinh, cũng cần phải xem xét kĩ lưỡng."
Thiếu Điển Tiêu Y đặt chung trà xuống, trầm giọng nói: "Ta tự có tính toán."
Dứt lời, ông phẩy tay áo bỏ đi.
Càn Khôn Pháp Tổ tiếp tục pha trà, rất lâu sau đó, mới nhẹ giọng thở dài.
Thiên Ba viện, đám người Dạ Đàm đã cơm nước xong xuôi. Thanh Hành quân đi tới Thượng Thư Nang nghe học, Hồ Tuy tiếp tục tu luyện Thanh Khiết pháp quyết của nàng, chỉ có Bích Khung là cọ tới cọ lui. Dạ Đàm hỏi: "Vạn Hà Thính Âm, ngươi chuẩn bị xong chưa?"
Bích Khung lúc này mới đem một đôi Vạn Hà Thính Âm mà Đan Hà thượng thần chuẩn bị ra đưa cho nàng, nói: "Đây. . . . . . chính là bản mạng pháp bảo của Hà tộc, ngươi giữ lại một cái, ta sai người giao cho muội muội ở Ma tộc của ngươi một cái. Các ngươi có thể liên lạc cho nhau."
Dạ Đàm nhận lấy, cầm trong tay, quả nhiên là lật qua lật lại chơi: "Gấp cái gì chứ? Để bản công chúa nghiên cứu hai ngày đã. Thứ này tuy rằng là bảo vật của Hà tộc, nhưng lỡ như đem đến Ma tộc, tín hiệu không tốt thì phải làm sao?"
Nỗi bất an trong lòng Bích Khung đều viết hết lên mặt, nàng nói: "Sao ngươi lắm chuyện quá vậy?"
Dạ Đàm hừ một tiếng, đem đôi pháp bảo này nhét vào trong ngực áo: "Biết cẩn trọng thì sẽ giữ được thuyền đến vạn năm, ngươi chưa từng nghe qua à? Cút đi, chờ bản công chúa xác nhận nó không có vấn đề gì, liền sai người giao lại cho ngươi một cái."
Bích Khung không còn cách nào khác, cuối cùng đành dặn dò một câu: "Giữ cho kĩ đó, không được để cho người khác phát hiện!"
Vẫn đợi cho tới khi nàng ta đi khuất bóng, Man Man mới thò cái đầu nhỏ ra. Vạn Hà Thính Âm này quả nhiên là pháp bảo của Hà tộc, ánh hào quang lưu chuyển phía trên, màu sắc biến ảo khôn lường. Man Man dùng đầu cánh sờ một chút, chỉ thấy hình dạng chân thật của nó giống như một mặt gương đồng nhỏ, còn có tay cầm khắc hoa văn xoắn ốc nhỏ li ti.
"Ủa, đây là một cái gương mà!" Nó ở phía trước Vạn Hà Thính Âm làm duyên làm dáng, "Nhìn nè, bên trong còn có thể phản chiếu hình dạng chim của ta!"
". . . . . ." Dạ Đàm không thèm để ý tới nó, chỉ tự tìm tòi nghiên cứu cặp pháp bảo này. Man Man soi gương nửa ngày, mới hỏi: "Ngươi đang suy nghĩ cái gì vậy?"
Dạ Đàm nói: "Ta đang suy nghĩ xem cặp Vạn Hà Thính Âm này từ đâu tới."
Man Man phản bác: "Còn có thể tới từ đâu được nữa, Bích Khung kia vốn là người của Hà tộc. Có thứ này thì có gì lạ đâu."
Dạ Đàm nói: "Nếu ta là Bích Khung, ngươi đoán xem cặp pháp bảo này làm sao có được?" Man Man nghiêng đầu chim nhìn nàng: "Làm sao có được?"
Dạ Đàm nói: "Con chim ngu ngốc, đương nhiên là tuỳ tiện giết một người trong Hà tộc, đoạt bảo tặng người. Sau này nếu thực sự muốn truy xét đến, chết không đối chứng, vừa có thể đổ tội cho kẻ thù, vừa có thể chứng minh mình trong sạch."
Man Man xoắn quýt hồi lâu, cuối cùng chần chừ nói: "Đàm Đàm à, ta cảm thấy nữ nhân kia không có ác độc như ngươi vậy đâu. . . . . ."
Dạ Đàm đập một cú vào cái đầu chim của nó.
Dạ Đàm dùng cả một đêm nghiên cứu tư liệu đúc luyện cùng pháp trận, pháp chú của Vạn Hà Thính Âm. Mãi cho đến khi sắc trời bên ngoài dần dần hửng sáng, vầng thái dương mọc lên ở phương đông, Hồ Tuy bưng đồ ăn sáng tới cho nàng, nói: "Công chúa, người nên đi học rồi."
"Đi học? !" Dạ Đàm chẳng hiểu gì cả, "Đi học cái gì chứ?"
Hồ Tuy vừa chuẩn bị y phục cho nàng, vừa nói: "Công chúa người quên rồi sao? Ngày hôm qua quân thượng bảo người hôm nay đến Thượng Thư Nang nghe giảng bài đó."
"Ôi trời!" Dạ Đàm gõ gõ đầu chính mình, thực sự là quên tới không có chút ấn tượng nào. Nàng nói: "Nhưng tối hôm qua ta cả đêm không ngủ. Chẳng lẽ không thể để ngày mai đi được sao? !"
"Sao có thể được chứ! Quân thượng đã lên tiếng, còn có thể kì kèo mặc cả sao?" Tới trang sức của nàng Hồ Tuy cũng chuẩn bị xong cả, nói: "Hơn nữa, kia chính là Thượng Thư Nang đó nhé!"
Dạ Đàm ăn qua loa vài muỗng cơm, giống như con rối để mặc Hồ Tuy thay y phục cho mình, nói: "Thượng Thư Nang thì sao nào?"
Hai mắt Hồ Tuy sáng lên: "Thượng Thư Nang là nơi tập hợp tất cả cao phú soái của Thần tộc. Ngay cả Càn Khôn Pháp Tổ và quân thượng cũng thường xuyên đến đó giảng bài. Có thể trực tiếp tới được nơi đó nghe học, mỗi người đều là. . . . . ." Nói tới đây, nàng đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, lại nói: "Đương nhiên rồi, công chúa người không cần phải để ý họ. Chung quy bọn họ cho dù có tôn quý như thế nào, cũng không thể bì kịp với phu quân tương lai của công chúa. Công chúa chính là phải làm Thiên phi."
Dạ Đàm liếc xéo nàng một cái: "Sao, ngươi muốn đi à?"
"Ta? !" Hồ Tuy vừa chải đầu cho nàng, vừa lắc lắc đầu, "Ta cùng lắm chỉ là một tiểu tiên nga xuất thân từ Ngũ Tân tộc, tư chất lại ngu dốt, nào có tư cách bước chân vào Thượng Thư Nang."
Dạ Đàm vỗ vỗ tay nàng, nói: "Ngươi tuy là có điểm ngốc nghếch, nhưng rất tinh mắt, đi theo đúng chủ tử rồi đó. Điểm ấy so với đại đa số những người khác liền thật có phúc. Đi nào, cái đồ bỏ Thượng Thư Nang gì đó, bản công chúa đưa ngươi tới!"
Phía sau không có động tĩnh gì, Dạ Đàm nói: "Ngươi không cần lo lắng đâu, có bản công chúa che chở ngươi, ai còn dám khi dễ. . . . . ." Nói được một nửa, nàng quay đầu, phát hiện Hồ Tuy đã thay y phục chải đầu rửa mặt, rực rỡ hẳn lên, hơn nữa đôi mắt còn nhìn chằm chằm nàng, như kiểu con sói đói nhìn thấy miếng mồi ngon, toả sáng lấp lánh.
. . . . . . Đây không phải là thay y phục, quả thực chính là lắc mình biến hoá luôn mới đúng? !
Thượng Thư Nang.
Man Man đối với pháp thuật không có hứng thú, Dạ Đàm chỉ có thể dẫn theo cái đuôi nhỏ Hồ Tuy đi học. Hai người bước vào học đường, nhưng lại kéo theo một trận cười nhạo.
"Mau nhìn kìa, tu sửa mặt thật khoa trương." Trong góc phòng có người thấp giọng nói.
Có giọng khác đáp lại: "Nữ tiên mà, thích chưng diện là chuyện bình thường. Nhưng mà tu sửa thành như vậy. . . . . . quả thực hiếm thấy nha."
Dạ Đàm dựa theo tiếng nhìn thoáng qua, hỏi Hồ Tuy: "Bọn họ đang nói gì vậy?"
Hồ Tuy nhỏ giọng nói: "Chuyện này. . . . . . Bởi vì nữ tiên Thiên giới thích chưng diện, sau khi có tu vi, tất cả họ sẽ sử dụng năng lực sửa chữa dung mạo. Cho nên Thiên giới có rất nhiều mỹ nhân, dĩ nhiên, Ma giới cũng giống như vậy."
Dạ Đàm hiểu được: "Khó trách sau khi tới Thiên giới, ngay cả tiên nga cũng sáng sủa xinh đẹp." Nàng ngược lại không hề gì, tự mình tìm chỗ ngồi ở phía sau.
Hồ Tuy nói: "Cô nương nào mà không thích làm đẹp chứ. Hơn nữa không riêng gì nữ tiên, phần lớn nam tiên cũng đã tu sửa dung mạo, chỉ khác ở chỗ sửa nhiều hay ít mà thôi."
"Hả? !" Dạ Đàm nhìn trái ngó phải, quả nhiên bên cạnh tuấn nam mỹ nữ chỗ nào cũng có. Nàng thử khoa tay múa chân ở trước mặt chính mình, hỏi: "Vậy khuôn mặt của Thiếu Điển Hữu Cầm, không phải cũng là. . . . . . tu sửa mà ra đó chứ? !"
Hồ Tuy vô cùng bối rối: "Cái này thì không biết. Bình thường không ai dám lén lút nghị luận về quân thượng hết."
Dạ Đàm làm mặt thất vọng: "Vốn cả người hắn chỉ có mỗi khuôn mặt đẹp này là một cái ưu điểm thôi, không nghĩ tới nữa, không nghĩ tới nữa a, đằng này ngay cả bề ngoài cũng là. . . . . ." Còn chưa kịp nói dứt câu, nàng đã ôm chặt trán.