Lạc Vi động.
Tuyết Khuynh Tâm tiễn Ma tôn đến cửa, chợt thấy Triều Phong chậm rãi đi tới. Nhìn thấy Viêm Phương, Triều Phong quỳ xuống: "Phụ tôn."
Mặt Viêm Phương trầm như nước, không rõ hỉ nộ, chỉ nói: "Trò chuyện với mẫu phi con nhiều một chút."
Triều Phong cung kính đáp lại, nhưng cảm thấy có chút kinh ngạc —— giọng của phụ tôn khàn khàn, giống như ông ấy đã khóc vậy. Nhưng. . . . . . Điều này sao có thể được? Ông là tôn thượng của Ma tộc, lưỡi đao cắt thịt, như hoa lá áo choàng. Cờ quạt hướng đến đâu, Thiên giới cũng liền phải chấn động đến đó. Làm gì có chuyện khóc lóc đâu chứ?
Viêm Phương bước nhanh rời đi, Triều Phong lúc này mới đứng dậy. Tuyết Khuynh tâm thậm chí không nhìn về phía hắn, chỉ xoay người đi vào: "Vào đi."
Trong phòng, thị nữ đang thu dọn bức tranh vừa rồi Tuyết Khuynh Tâm vẽ. Triều Phong nhìn lướt qua, bức tranh kia đã gần hoàn thành. Mới lúc nãy Viêm Phương hết sức quý trọng mà hoàn thành phần còn lại.
Tuyết Khuynh Tâm tiện tay gạt bức tranh rơi khỏi bàn, Triều Phong nhặt lên, nói: "Mẫu phi tức giận."
"Tức giận?" Tuyết Khuynh Tâm ngồi ;lên tảng đá bên cạnh bàn, thản nhiên nói, "Nhiều năm như vậy, không phải vẫn như thế sao? Ta còn có thể tức giận cái gì nữa?"
Triều Phong bình phẩm bức tranh này, nói: "Phần đuôi của bức tranh là nét bút của phụ tôn, rất có dụng tâm. Bức tranh hoàn mỹ như vậy, mẫu phi quả thực không cần phải tức giận."
Tuyết Khuynh Tâm nói: "Hai ngàn tám trăm năm trước, ta từ là Tuyết thần Thiên giới rơi vào ma đạo, đến đây bái kiến hắn. Hắn khen ngợi dung mạo của ta một câu, rằng —— sắc nhã xuân hiểu (*). Ma hậu Anh Chiêu vì vậy nổi lên lòng đố kị, phái người đuổi giết ta. Lúc ta bị người khác đâm một kiếm xuyên tim, hắn ra vẻ thương xót, khi đó hắn không thể giúp gì được."
(*) sắc nhã xuân hiểu: vẻ đẹp thanh khiết tao nhã như buổi sáng mùa xuân.
Bà rất ít khi nhắc tới chuyện quá khứ, Triều Phong nghe đến say mê..
Tuyết Khuynh Tâm tiếp tục kể: "Anh Chiêu truy đuổi ta đến đường cùng, ta chỉ có thể ở cùng một chỗ với hắn. Ma tộc không cho hắn nạp ta làm phi, hắn cũng không thể tự làm theo ý mình. Ta chỉ có thể thực hiện chút thủ đoạn, âm thầm sinh ra con. Ma tộc phát hiện ván đã đóng thuyền, để cho con chút thể diện, chỉ có thể đồng ý cho hắn nạp ta làm phi. Nhưng yêu cầu hắn giam ta ở cái chỗ này. Hắn cũng chẳng thể làm gì khác. Hiện tại, bọn họ muốn con đi tu bổ Quy Khư, phụ tôn con lại không thể tự quyết định giống vậy."
Những chuyện cũ này, mỗi một đoạn đều có tổn thương, nhưng bà lại bình tĩnh kể lại từng chữ một.
Triều Phong hỏi: "Mẫu phi hận phụ tôn con sao?"
"Hận?" Tuyết Khuynh Tâm đạp hắn một cước đến quỳ rạp xuống đất, "Mẫu phi nói nhiều như vậy, con lại chỉ hỏi một câu ngu xuẩn thế này!"
Đầu gối Triều Phong nhói đau, mặt ra vẻ chẳng hiểu gỉ cả, Tuyết Khuynh Tâm nhẹ giọng nói: "Yêu và hận là một thứ châu báu xinh đẹp, có thể tô điểm đời người. Nhưng nếu nó liên quan đến sống chết trước mắt, những thứ đồ vật vô dụng này vừa không thể chống rét, cũng chẳng thể sưởi ấm, không dùng được."
Triều Phong nói: "Ý của mẫu phi, con không hiểu được."
Tuyết Khuynh Tâm hỏi vặn lại: "Không hiểu được á? Vậy mẫu phi hỏi con, vì sao đột nhiên thay đổi kế hoạch?" Triều Phong chậm rãi cúi đầu, Tuyết Khuynh Tâm truy đến cùng, "Con thích nha đầu kia, muốn giành được nụ cười của mỹ nhân chứ gì?"
Khoé miệng Triều Phong cuối cùng hiện ra một tia cười khổ: "Con nhất thời xúc động, khiến cho mẫu phi chê cười rồi."
Tuyết Khuynh Tâm cầm lấy quạt lụa, bốp một tiếng, đánh hắn một cái. Sau khi đánh xong, bà lại nhẹ giọng nói: "Mẫu phi lúc nãy đã nói, lúc trước sinh con ra, chẳng qua là vì để cho Ma tôn thừa nhận một cái danh phận thôi." Bà vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve đỉnh đầu Triều Phong, "Nếu ngày mai. . . . . . con có đi không về, đáng giá không?"
Triều Phong để bà tuỳ ý vuốt ve, cười nói: "Con thật hy vong mẫu phi nghĩ như vậy, cứ như vậy, cho dù kết quả xấu ra sao, cũng không đến nỗi quá mức đau lòng."
Tuyết Khuynh Tâm cười khẽ: "Nói đúng lắm."
Triều Phong ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn chăm chú bà: "Lúc sắp chia tay, con sẽ để cho mẫu phi nhìn kỹ hơn một chút."
Tuyết Khuynh Tâm cười đẩy hắn ra, nhẹ giọng mắng: "Cút đi, đã sớm nhìn đủ rồi."
Triều Phong cũng cười theo: "Vậy. . . . . . Nhi thần cáo lui ngay đây."
Hắn quỳ lùi vài bước, đứng lên định đi, Tuyết Khuynh Tâm đột nhiên nói: "Khoan đã."
Triều Phong quay người lại, Tuyết Khuynh Tâm lệnh cho thị nữ lui hết, lúc này mới mở lòng bàn tay ra. Trên tay bà, có một khối gì đó màu đen, giống như là thiên thạch cháy vô tận. Triều Phong nhận lấy, nhất thời cảm thấy một cỗ lực lượng cuộn trào mãnh liệt.
Hắn nhíu mày: "Đây là. . . . . ."
Ánh mắt Tuyết Khuynh Tâm dừng lại trên khối thiên thạch màu đen này một lúc, thốt ra một câu long trời lở đất: "Một trong ba mảnh vỡ của rìu Bàn Cổ." Triều Phong chậm rãi ngẩng đầu, vẻ khiếp sợ hiện rõ trên mặt. Tuyết Khuynh Tâm mỉm cười, nói: "Cũng là đường lui cuối cùng của mẫu phi. Mấy năm nay, ta xem nó như mạng sống."
Triều Phong hỏi: "Là của Thần tộc?"
Đương nhiên rồi. Ba mảnh vỡ rìu Bàn Cổ, hai mảnh khác sớm đã thất lạc, không biết tung tích. Chỉ có Thần tộc là có một mảnh.
Tuyết Khuynh Tâm cười cười, xem như ngầm thừa nhận.
Triều Phong nói: "Mẫu phi muốn giao nó cho con?"
"Trước kia, ta xem nó như mạng sống." Tuyết Khuynh Tâm chậm rãi tựa lưng vào ghế, dùng quạt lụa che mặt, "Nhưng con đối với ta mà nói, dù sao cũng quan trọng hơn cả mạng sống. Ta không thích phải giống như phụ tôn con, cà đời chỉ biết làm theo lời người khác. Cầm đi, cố gắng đừng làm mất nó. Nhưng nếu thực sự không thể song toàn, vậy thì. . . . . . sống sót trở về."
Tay phải Triều Phong từ từ nắm chặt lấy, cảm thụ sức mạnh khai thiên lập địa của rìu Bàn Cổ. Hắn hiểu được Tuyết Khuynh Tâm giao cho hắn thứ đồ trân quý cỡ nào. Mẫu phi của mình, từ trước đến nay luôn không hề có ý nghĩ để mình hy sinh tính mạng.
Hắn chậm rãi quỳ xuống đất, dập đầu xuống sàn gạch màu, phát ra tiếng vang nặng trĩu.
Thiên giới, Thuỳ Hồng điện.
Thanh Hành quân và Tử Vu đều cúi đầu, bộ dạng chuẩn bị sẵn sàng nghe giáo huấn. Trên bàn bày vài món đồ chay tinh xảo, thế nhưng hiếm thấy hơn là còn có một bình rượu nhỏ. Nhưng trên mặt hai huynh muội họ lại nửa điểm vui mừng cũng không có.
Bởi vì Huyền Thương quân đang ngồi đối diện hai người bọn họ.
Thanh Hành quân kiên trì đến cùng nặn ra một nụ cười cứng đờ, nói: "Huynh trưởng gọi bọn đệ đến đây có chuyện gì?
Đầu Tử Vu đã muốn rớt vào trong chén, rất sợ Huyền Thương quân nhìn đến nàng. Huyền Thương quân thản nhiên nói: "Ba huynh muội chúng ta lâu rồi không được ngồi lại giống như vậy, cùng nhau uống rượu."
Thanh Hành quân vội nói: "Huynh trưởng, dạo gần đây đệ không có uống rượu nữa! Bài tập huynh giao đệ đều làm gần xong rồi." Huyền Thương quân đưa mắt nhìn qua một cái, hắn lập tức chột dạ, "Được rồi được rồi, hôm qua có uống một chút, bài tập cũng còn thiếu một ít. Nhưng đệ bảo đảm chỉ thiếu một chút thôi."
Huyền Thương quân không nói gì, lại nhìn về phía Tử Vu.
Tử Vu càng luống cuống hơn: "Huynh trưởng! Dạo gần đây muội đều ngoan ngoãn đi học. Muội thề muội tuyệt đối không hề nuôi sủng vật lung tung. Càng không bởi vì nuôi sủng vật lung tung mà xao nhãng chuẩn bị bài. Muội thề!"
Huyền Thương quân chỉ thở dài một tiếng: "Hai người các ngươi thật là!"
Hắn rũ mắt xuống, hồi lâu mới cầm bình rượu lên, rót rượu cho hai người bọn họ.
Thanh Hành quân và Tử Vu liếc mắt nhìn nhau một cái, ánh mắt đều hoảng hốt lo sợ. Hai người đồng thanh la lên: "Huynh trưởng!"
Huyền Thương quân vẫn nói với giọng bình tĩnh: "Uống ly rượu này trước đã."
Hắn giơ ly rượu lên, Tử Vu không dám đưa tay cầm ly rượu, nàng nhỏ giọng hỏi: "Nhị ca, trong rượu này không có độc đó chứ?"
Thanh Hành quân làm sao biết được? Hắn cũng đang run rẩy nhìn chằm chằm ly rượu đây.
Huynh trưởng hôm nay thực sự rất kì lạ.
Nhưng Huyền Thương quân đã lên tiếng, hai người bọn họ cũng không dám không thuận theo. Hai huynh muội nơm nớp run rẩy mà đứng lên, đang chuẩn bị uống rượu, chợt có một người từ bên ngoài đi vào.
Không phải người nào khác, chính là Dạ Đàm.