Dạ Đàm hết nhìn đông tới ngó tây, đột nhiên, có một giọng nói vang lên: "Qua đây."
"Ai?" Dạ Đàm trong lòng giật nảy, quay đầu lại nhìn, mới thấy bên cạnh cây thông đón khách có một cái bàn cờ bằng đá trắng hình vuông. Trước bàn cờ có một người đang ngồi. Dạ Đàm đi qua, chỉ thấy ông ta một thân y phục trắng sẫm, cổ áo và cổ tay áo có viền đen.
Rõ ràng là ăn mặc như một người có học thức, nhưng tóc lại rối tung, che khuất nửa khuôn mặt.
Dạ Đàm chậm rãi đi qua, phát hiện trong mái tóc đen của ông ta có lẫn cả sợi trắng bạc, xem chừng đã không còn trẻ tuổi.
Nàng cúi đầu, muốn từ trong mấy sợi tóc buông xuống nhìn rõ mặt ông ta, nhưng lại phát hiện nam nhân nọ đã đang chăm chú nhìn nàng. Ánh mắt đối diện, nàng nói: "Ông hẳn nên buộc cái đầu tóc dài của mình lên đi."
Nam nhân bất ngờ: "Nhiều năm qua như vậy, mọi người gặp ta ở đây, câu đầu tiên nói đều là —— 'các hạ chính là Đông Khâu tiên sinh sao?' Ngươi vì sao lại không giống bọn họ?"
Dạ Đàm ôm trán hỏi: "Vì sao ta phải giống bọn họ chứ?"
Bên cạnh, Đế Lam Tuyệt vội chạy tới, nói: "Không được vô lễ. Vị này chính là Đông Khâu tiên sinh!"
Đông Khâu Xu ngược lại không hề trách tội nàng, chỉ lại hỏi: "Ta vì sao phải buộc tóc lên?"
Dạ Đàm nghiêm túc nói: "Mặt ông bị tóc che thành như vậy, thoạt nhìn rất nham hiểm, giống như người xấu đang tính toán âm mưu quỷ kế."
". . . . . ." Đông Khâu Xu trầm mặc một lúc lâu, đột nhiên, ông đứng dậy, giơ tay tháo trâm cài tóc trên đầu Đế Lam Tuyệt xuống, còn thực sự buộc tóc lên.
Tóc ông ta rõ ràng đã bạc đi phân nửa, nhưng mặt vẫn còn khôi ngô tuấn tú. Dạ Đàm bị Hồng Quang Bảo Tình làm cho nóng đến nhe răng nhếch mép, nhưng vẫn gật đầu: "Ta đã nói mà, như vậy tốt hơn rồi. Bụng đầy văn thơ, xem ra chính là một vị đại nho uyên bác."
Đế Lam Tuyệt sợ nàng lại nói thêm gì nữa, sẽ bị Đông Khâu Xu đuổi khỏi Tàng Thức hải. Hắn vội vàng nói: "Đông Khâu tiên sinh, đây là công chúa Li Quang thị, xin tha thứ cho sự vô lễ của nàng. Lần này bọn ta đến, là bởi vì nàng bị một kiện pháp bảo gây khó dễ, muốn nhờ Đông Khâu tiên sinh bỏ nó đi."
Đông Khâu Xu không cần hắn nói, đã sớm thấy Hồng Quang Bảo Tình ở giữa trán Dạ Đàm. Ông vươn tay, vén tóc mái của Dạ Đàm lên, cẩn thận đánh giá pháp bảo này. Khoảng cách quá gần, Dạ Đàm nhìn thấy bên trong hai con ngươi của ông, đường vân nhợt nhạt rất sâu, như mạch nước ngầm bên dưới mặt sông yên ả không thể biết trước được.
Dạ Đàm chăm chú nhìn con ngươi của ông ta, đột nhiên nói: "Ta cảm thấy hình như ta đã từng gặp ông ở đâu rồi."
"Phải không?" Đông Khâu Xu chợt thấy hứng thú, "Lúc nào, ở đâu?"
"Úi. . . . . ." Dạ Đàm ôm trán, "Đầu ta rất đau, nghĩ không ra. Chờ ông lấy cái Hồng Quang Bảo Tình chết tiệt này ra, ta lại nghĩ tiếp."
Đông Khâu Xu nói: "Đây là pháp bảo bản mạng của Huyền Thương quân, với tu vi của ta, lấy thì cũng được đó, nhưng. . . . . . nếu như không phải chủ nhân mà tự tiện bỏ đi vật này, chắc chắn gặp phải chống cự. Nói cách khác, rất có thể ta còn chưa kịp bỏ nó đi, nó đã phản phệ ngươi cho đến chết rồi."
"Vậy là có ý gì?" Cả khuôn mặt Dạ Đàm đều bị nóng đỏ, "Ông cũng không lấy ra được á?"
Đông Khâu Xu sửa lại cách nói của nàng: "Không phải không lấy được, chẳng qua là không thể bảo đảm sau khi lấy được nó ra thì ngươi còn sống không thôi."
Dạ Đàm ôm trán, xoay người đi. Đông Khâu Xu vội hỏi: "Ngươi muốn đi đâu?"
"Ta đương nhiên là muốn về Thiên giới trước, Hồng Quang Bảo Tình này và Huyền Thương quân đều vô sỉ như nhau, dám chắc là mỗi lần ta hạ phàm một ngày, nó sẽ tính ta một lần tự ý hạ phàm." Trán Dạ Đàm liên tục đổ mồ hôi lạnh, thấm ướt cả tóc mái.
Nàng quay đầu liền chạy về phía chân núi, Đông Khâu Xu hỏi: "Huyền Thương quân đang ở đâu?"
Dạ Đàm ôm trán, vẻ mặt đau đớn, đi cũng không nhanh được: "Hắn tu bổ Quy Khư bị trọng thương, lúc ta đi chỉ còn một chút hơi tàn. Xem ra lành ít dữ nhiều rồi."
Đông Khâu Xu thở dài: "Vậy trước mắt chỉ có thể cứu sống hắn. Nếu không vật ấy ở trong cơ thể, sẽ tăng cường theo tu vi của ngươi, vĩnh viễn trói buộc trừng trị ngươi."
"Thiếu Điển Hữu Cầm đáng ghét!" Dạ Đàm nổi đoá, "Uổng công ta còn cảm thấy hắn chết như vậy có một chút đáng tiếc!" Sau khi nàng mắng xong, liền lảo đảo đến xém chút nữa té xuống đất, Hồng Quang Bảo Tình đã biến thành màu đỏ.
Đông Khâu Xu vươn tay, thử áp chế pháp bảo này. Nhưng mà dù có rót chân khí vào, uy lực của pháp bảo cũng không giảm đi chút nào.
"Nàng phải trở về Thiên giới." Đông Khâu Xu đỡ lấy Dạ Đàm, nói "Ta sẽ đưa nàng trở về. Thiếu quân lén trốn ra ngoài, Yêu hoàng đã hạ lệnh bắt giữ, Thiếu quân vẫn nên sớm trở về thì hơn."
Đế Lam Tuyệt nói: "Hiện giờ nàng như vậy, ta thực sự không thể yên tâm. Đợi đến khi người lấy được Hồng Quang Bảo Tình ra khỏi người nàng, thì ta sẽ trở về, thỉnh tội với phụ hoàng."
Đông Khâu Xu nói: "Ta sẽ đưa nàng tới Thiên giới, nghĩ cách áp chế Hồng Quang Bảo Tình cho nàng. Thiếu quân đi theo cũng chẳng giúp được gì, nếu thật muốn giúp nàng, chi bằng đi dò la nơi ba người kia rơi xuống."
Tay phải ông chấm vào trà, viết chữ lên bàn cờ.
Đế Lam Tuyệt cúi đầu nhìn, ba người này phân ra là —— Hoả yêu của thôn Nguyệt Oa, Mai Hữu Cầm và Văn Nhân Hữu Cầm.
"Ba người này là. . . . ." Hắn đột nhiên nghĩ ra cái gì đó, hỏi, "Bọn họ có liên quan gì với Huyền Thương quân Thiếu Điển Hữu Cầm á?"
Đông Khâu Xu cũng chẳng nói thêm điều gì nữa, đầu ngón tay bấm chỉ quyết, một đám mây ngưng kết ở dưới chân. Đế Lam Tuyệt cũng biết thương thế của Dạ Đàm nghiêm trọng, hắn nhét Man Man vào trong lòng Dạ Đàm, hướng Đông Khâu Xu bái lạy một cái: "Ba người này ta sẽ đi thăm dò, nàng phải nhờ hết vào tiên sinh rồi."
Dạ Đàm đau đến ngay cả hai người bọn nói cái gì cũng không nghe rõ, nàng bước lên đám mây, mặc cho Đông Khâu Xu đưa về Thiên giới.
Thiên giới, Thuỳ Hồng điện.
Thần đế Thiếu Điển Tiêu Y cùng Càn Khôn Pháp Tổ đều không nói gì. Thần hậu và Tử Vu ngồi ở mép giường, nhìn thân thể người trên giường từ từ bong tróc. Thanh Hành quân nói: "Phụ thần, Thiên Tôn, thương thế của huynh trưởng một mực chuyển biến xấu, chẳng lẽ chúng ta một chút biện pháp cũng không có sao?"
Chư thần lo lắng bất an, nhưng không hề có biện pháp gì.
—— hỗn độn khí đã xâm nhập máu thịt hắn, mà nguyên thần hắn lại tán loạn, không hề có ý thức, cho dù có thần đan thần dược, nhưng hắn làm sao hấp thu chuyển hoá được?"
Không khí trong điện vô cùng nặng nề, đột nhiên, có thiên binh chạy vào, quỳ bẩm: "Bệ hạ! Ngoài Nam Thiên môn, có một vị Đông Khâu tiên sinh đến từ Tàng Thức hải cầu kiến."
Thiếu Điển Tiêu Y và Càn Khôn Pháp Tổ đồng thời ngẩng đầu, Thiếu Điển Tiêu Y gần như nói ngay lập tức: "Mời."
Sau một lúc, ngoài điện quả nhiên có người tiến vào, lại còn không chỉ một người.
—— còn có Dạ Đàm!
Nàng gần như là bức bách không kịp đợi mà vọt vào trong điện, liếc mắt liền thấy người nằm ở trên giường, Huyền Thương quân với hình hài không còn nguyên vẹn!
"Thiếu Điển Hữu Cầm!" Trong phút chốc, giống như một lữ khách sắp chết khát trong sa mạc chợt nhìn thấy nước suối, Dạ Đàm bất ngờ bổ nhào vào trước giường của hắn, kéo tay hắn áp lên trán chính mình, sau đó khóc rống thảm thiết.
—— Thiếu Điển Hữu Cầm à Thiếu Điển Hữu Cầm, ngươi thật đúng là âm hồn bất tán, như mụn độc ăn vào xương mà! Kiếp trước ta phạm phải chuyện thất đức gì nên kiếp này mới gặp một ngôi sao chổi như ngươi! Bản công chúa xinh đẹp, đang tuổi thanh xuân, vốn nên ở Ma tộc kết bè kết phái, đảo lộn triều chính, nhưng mà ngươi nhìn xem, ngươi nhìn xem, ngươi hại bản công chúa thành cái dạng gì rồi. . . . . .
3
P/s: Hôm nay bonus hai chương cho mọi người đọc luôn nè. Cảm ơn mọi người đã ủng hộ. Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ (^.^)