Tinh Lạc Ngưng Thành Đường

Huyền Thương quân bưng chén thuốc lên, Phi Trì cùng Hàn Mặc đều trợn mắt há hốc mồm —— Ở Thiên giới này, quân thượng nhà mình có khi nào từng tự mình đút thuốc cho ai uống đâu? Chao ôi, đừng nói là sẽ dùng miệng đó nhá...... Vẻ mặt hai người vô cùng bát quái, vẻ mặt Huyền Thương quân lại ngưng trọng: "Ngươi bệnh thành như vậy, thuốc có đắng đi nữa cũng phải uống!"

Dạ Đàm nói: "Ta bệnh thành như vậy còn không phải là tại ngươi à?! Bây giờ còn giả bộ làm người tốt, trước kia ngươi đã làm gì? Nếu ta bệnh chết, thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi!"

Huyền Thương quân không hề cùng nàng nhiều lời, một tay bóp lấy mũi nàng, thừa lúc nàng há mồm ra thở, liền bất ngờ đổ cả chén thuốc vào. Dạ Đàm vốn bệnh tới kịch liệt, lúc này không thể hô hấp, miệng ngậm cả chén thuốc, nàng sặc tới ho cũng bị nghẹn lại, nhất thời thiếu không khí lên não, ngất đi.

"Quân thượng!" Phi Trì nhào tới ngăn hắn lại, Hàn Mặc cũng nhanh chóng tiến lên kiểm tra hơi thở, Dạ Đàm chỉ còn lại chút hơi tàn.

Huyền Thương quân cũng sửng sốt, sau một hồi lâu, Dược Vương quay lại, thấy tình hình trước mặt, nhất thời trợn mắt há hốc mồm. Huyền Thương quân lần đầu tiên giận cá chém thớt với người khác, hắn gầm lên giận dữ: "Ngươi đi đâu nãy giờ hả?"

Dược Vương đã bao lâu chưa thấy quân thượng phát hoả lớn như vậy? Hắn run run rẩy rẩy giơ cái rương đựng thuốc trong tay lên: "Tiểu, tiểu tiên đi y đường lấy rương."

...... Vẫn là cứu người trước đi! Phi Trì cùng Hàn Mặc đỡ Dạ Đàm dậy, đấm lưng thông khí. Dạ Đàm liền ho khan vài tiếng, hơn nửa ngày mới hít thở lại bình thường, nàng quả thực là nổi xung thiên: "Thiếu Điển Hữu Cầm!!"

Huyền Thương quân tản bộ vài bước, rốt cuộc cũng chột dạ, hắn sờ sờ mũi, tự động đi ra nội điện.

Thiên Quyền cung, Trọng Mặc đài.

Bích Khung tiên tử lấy được thư viết tay của Dạ Đàm, phấn khích tới cả người toả ra ánh hào quang. Tuy rằng Dạ Đàm kêu nàng không được đem chuyện này nói cho Đan Hà thượng thần biết, nhưng Bích Khung sao phải nghe lời nàng ta chứ? Nàng lập tức lấy Vạn Hà Thính Âm ra, liên lạc với mẫu thần của mình.

Vạn Hà Thính Âm được kết nối, hư ảnh của Đan Hà thượng thần xuất hiện ở trong cung, cả phòng phát sáng. Bà hình như đang luyện công, lúc này mở to mắt, hỏi: "Nữ nhi ta có chuyện gì à?"

Bích Khung nói: "Mẫu thần, Li Quang Thanh Quỳ kia đã tự tay viết thư rồi ạ, nhưng nàng ta yêu cầu nữ nhi giao ra một đôi Vạn Hà Thí Âm, để cho nàng ta liên lạc với Ma phi muội muội của mình.

"Hả?" Đan Hà thượng thần rơi vào trầm tư, suy cho cùng vẫn là gừng càng già càng cay, bà nói, "Nếu giao ra Vạn Hà Thính Âm, đến lúc đó Thần đế bệ hạ truy cứu đến, chỉ sợ Hà tộc cũng bị liên luỵ."

Bích Khung giơ giơ bức thư Dạ Đàm viết trong tay lên, nói: "Nếu không thì chúng ta cứ dùng phong thư này tố cáo nàng ta đến chỗ Thần đế?"

Đan Hà thượng thần nói: "Không được. Nàng ta chính là Thần tộc trữ phi, một phong thư nhiều lắm chỉ khiến cho Thần đế trách cứ một phen, không thể hạ gục nàng ta. Phải có bằng chứng xác thực nàng ta lén lút qua lại với Ma tộc mới được."

Bích Khung gãi gãi đầu: "Vậy phải làm sao đây?"

Đan Hà thượng thần suy nghĩ một lúc, nói: "Mẫu thần đã nghĩ ra cách rồi. Chút nữa sẽ có người đưa tới một đôi Vạn Hà Thính Âm. Con giao cho nàng ta phải tránh người bên ngoài, vạn lần không thể bị người khác phát hiện được."

Bích Khung nói: "Vạn Hà Thính Âm là pháp bảo bản mạng của Hà tộc, mẫu thần đi đâu tìm cho nàng ta?"

Đan Hà thượng thần nói: "Chuyện này con không cần lo đâu."

Bà luôn luôn lôi lệ song hành (ý nói người đáng tin cậy), không bao lâu sau, đúng là có người tìm đến Trọng Mặc đài, đưa một đôi Vạn Hà Thính Âm.

Bích Khung ngắm nghía một đôi Vạn Hà Thính Âm này, rồi lại nhìn thư tay Dạ Đàm viết, nhất thời nhảy nhót trong lòng —— Li Quang Thanh Quỳ đáng ghét, ngươi cứ chờ đó cho bản tiên tử!

Thuỳ Hồng điện.

Dạ Đàm uống thuốc xong lại ngủ thiếp đi. Huyền Thương quân vẫn là lo lắng, trông nom ở bên giường. Phàm nhân mảnh mai khó dưỡng nhất, nàng dù sao cũng là công chúa Nhân tộc, nếu lỡ như thật bệnh chết ở chỗ này —— tuy rằng nàng chết chưa hết tội, nhưng chung quy vẫn là sự sơ suất của Thần tộc.

Bên cạnh, Dạ Đàm thì thào nói mớ, Huyền Thương quân cúi người lại gần, chỉ nghe nàng đứt quãng nói: "Đừng...... Đừng giết nó."

"Giết ai?" Huyền Thương quân nhíu mày, nhưng Dạ Đàm không trả lời hắn. Đây hiển nhiên không phải một giấc mộng đẹp, một giọt lệ từ khoé mắt nàng trượt xuống, lại cúi đầu cầu xin: "Đừng giết nó."

Một "Li Quang Thanh Quỳ" như vậy, trước giờ chưa bao giờ gặp qua. Huyền Thương quân đưa tay ra, ngón trỏ chạm vào mi tâm nàng, dễ như trở bàn tay mà đi vào giấc mộng của nàng.

Trong mộng là mười dặm bình hồ, tà dương vãn chiếu. Thuỷ điểu lượn lờ trên mặt nước, lưu lại vài tiếng chim hót lanh lảnh.

Vốn là một quang cảnh thanh bình, nhưng một hồi tiếng nước hỗn độn lại phá vỡ sự yên bình này. Huyền Thương quân đi theo tiếng động, chỉ thấy cách đó không xa, có một cung nữ đang ngồi xổm bên bờ hồ, ấn......

Huyền Thương quân vừa nhìn kĩ lại, nhất thời trong lòng trầm xuống —— vẻ mặt nàng ta dữ tợn mà ấn một đứa bé khoảng năm, sáu tuổi vào trong nước, rõ ràng là muốn dìm chết.

Tại sao chứ?

Đó chỉ là một đứa trẻ thôi mà!

Hắn bước nhanh tới, muốn ngăn cản, nhưng đột nhiên nhớ đến, đây chỉ là một cảnh tượng trong mơ.

Là cảnh tượng trong mơ của "Li Quang Thanh Quỳ"

Cho nên, đứa bé ở trong nước kia, là nàng sao?

Nàng từ nhỏ đã được phụ thần định là Thiên phi, thân phận vô cùng tôn quý, vì sao lại có người muốn ám sát? Sự nghi ngờ trong lòng Huyền Thương quân nổi lên bốn phía, nhưng tận mắt chứng kiến một đứa bé non nớt bị rơi vào hiểm cảnh mà không thể cứu giúp, hắn chau mày.

Quả nhiên trong nước là một nữ hài (đứa bé gái), nàng không ngừng giãy dụa. Đột nhiên, trong bụi cỏ bên cạnh nhảy ra quái điểu một mắt, một cánh! Con chim này ngược lại nhìn rất quen mắt, Huyền Thương quân liếc mắt một cái liền nhận ra ngay —— là Man Man.

Nó vỗ cánh chạy đến, dùng cái mỏ sắc nhọn của mình hung bạo mổ thẳng vào mắt cung nữ! Trong tình thế cấp bách, cung nữ kia nghiêng đầu tránh né, mắt thì tránh được, nhưng mặt lại bị mổ thủng một lỗ máu! Chịu sự đau đớn, nàng ta buông lỏng tay, nữ hài nhân cơ hội vùng thoát ra!

Cung nữ tóm lấy Man Man, nghiến răng nghiến lợi nói: "Nếu đã nôn nóng thế này, vậy ngươi chết trước đi!"

Nàng ta một tay nắm Man Man ấn vào trong nước, Man Man cũng luống cuống, một cánh huơ loạn. Nữ hài bị sặc nước, gục ở một bên ho khan dữ dội. Lúc này nàng bò lại đây, dùng sức tách tay cung nữ ra. Thế nhưng chỉ là một đứa trẻ nhỏ bé, làm sao có thể so với sức lực của một người trưởng thành?

Nàng cạy nửa ngày, rốt cuộc nhịn không được liền khóc thành tiếng: "Đừng giết nó...... Ngươi đừng giết nó......" Nhưng cung nữ mặt đầy máu tươi, hai mắt đỏ ngầu, sao chịu nghe lọt tai nửa chữ nàng nói được chứ?

Nữ hài cầu xin hồi lâu, mắt thấy sức giãy dụa của Man Man càng lúc càng yếu đi, nàng đột nhiên xoay người lại, ánh mắt đảo qua khắp nơi, cuối cùng nhìn thấy một tảng đá bằng phẳng bên bờ hồ.

Huyền Thương quân trong lòng rét lạnh, quả nhiên thấy nàng ôm khối đá cuội lên, dùng hết toàn lực đập vào đầu cung nữ. Chỉ nghe vang lên một tiếng trầm đục, đầu cung nữ vỡ toang. Lực đạo trên tay nàng ta buông lỏng, từ từ ngã xuống đất.

Man Man lúc này mới vùng ra được, thở hổn hển hồi lâu, nó nói: "Ngươi đánh chết nàng ta rồi."

Nữ hài vẫn đang ôm tảng đá kia, tảng đá màu trắng dính máu đỏ thẫm, nàng ngơ ngác đứng yên thật lâu.

Man Man dùng đầu cánh gảy gảy góc áo của nàng: "Ngươi giết người, bọn họ nhất định sẽ bắt ngươi đền mạng. Ngươi theo ta đi thôi, ta dẫn ngươi đi tìm Thiếu quân Lam Tuyệt, ngài ấy là người tốt, nhất định sẽ thu nhận và giúp đỡ ngươi!"

Nữ hài dường như không hề nghe thấy, nàng vứt bỏ tảng đá, cúi đầu nhìn cái xác chết kia. Man Man lại khiều khiều nàng: "Ngươi có nghe thấy ta nói gì không?"

Nữ hài rốt cuộc nói: "Ta không đi."

Man Man nói: "Nhưng bọn họ sẽ thiêu chết ngươi đó!"

Nữ hài nói: "Không cần ngươi lo."

Man Man há miệng thở dốc, mất cả buổi, nói: "Nhưng...... chúng ta là bằng hữu mà, không phải sao?"

Nữ hài lạnh lùng quay mặt đi: "Ta không có bằng hữu."

Man Man tức giận đến lông cũng muốn nổ tung: "Ngươi có một chút lương tâm nào không hả? Man Man ta vừa mới cứu ngươi, ta dũng cảm quên mình, ta anh dũng lừng lẫy, ngươi qua cầu rút ván, trở mặt không biết người, ngươi......"

Nói đến đây, nó đột nhiên thấy nữ hài nước mắt rơi đầy mặt, trong phút chốc, nó lặng im.

Hồi lâu, nó nói: "Vậy...... ta đi nha."

Nữ hài không nói gì, một mình ngơ ngác đứng bên bờ hồ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui