Hừng đông vừa hơi ló dạng, hai thân ảnh trên giường đã lục đục thức dậy.
Hôm nay Tĩnh Lạc phải đi thay ca trực sớm, tuy rằng không muốn dậy sớm chút nào nhưng hệ thống cứ inh ỏi trong đầu, cậu cũng chẳng ngủ nổi.
Giảng Du thì chưa đến ca, thấy Tĩnh Lạc dậy cũng không muốn ngủ tiếp.
Y chạy ra sau bếp nhỏ lén nấu ít cháo, cả hai ngồi vào bàn cùng nhau ăn, khung cảnh thật hài hòa ấm áp.
"A Lạc, sau này chúng ta cùng quy ẩn đi.
"
Giảng Du nhịn không được thốt lên một câu như vậy, Tĩnh Lạc hơi sửng sốt.
"Tại sao?"
"Ta chỉ muốn ngày tháng sau này trôi qua thật yên bình, có A Lạc bầu bạn là đủ rồi.
"
Ánh mắt Giảng Du lấp lánh như chứa cả thiên hà, thu trọn cả thế giới vào bên trong.
Tĩnh Lạc gần như bị cuốn vào đó, nhưng cậu vẫn nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
"Chuyện sau này để sau này tính.
"
Giảng Du thấy Tĩnh Lạc không muốn nói nữa thì chỉ "ừm" một tiếng rồi thôi.
Cả hai trầm mặc ăn cháo xong, Tĩnh Lạc rời phòng đến chỗ Tề Vĩnh Hiên.
!
Hôm nay là ngày săn bắn đầu năm, Tề Vĩnh Hiên phải dậy rất sớm nên tâm trạng có vẻ không vui lắm.
Giảng Du yên tĩnh đánh xe ngựa, Tề Vĩnh Hiên dựa vào thành xe nhắm mắt dưỡng thần, Tĩnh Lạc cùng vài huynh đệ theo sát trong góc tối.
Vấn Thiên Sơn.
Nghe đồn có một điển cố về ngọn núi này.
Vì đỉnh núi cao chọc trời nên thậm chí có thể chạm đến mây, xưa có một kỳ nhân từng lên tận đỉnh núi, cất tiếng hỏi trời cao, sau này trở thành một câu chuyện hài trong dân gian.
Tên núi cũng từ đó mà ra.
Nơi đây vào xuân khí hậu tươi mát, động vật hoa cỏ đều rất phong phú, là khu săn bắn của hoàng gia.
Vừa vào trong đã nghe tiếng nhộn nhịp khuynh náo, đều là vương tôn quý tộc, có một số là nhi tử đại thần, cả quan văn võ trẻ tuổi cũng theo góp vui.
Tề Vĩnh Hiên một thân võ phục ngồi trên lưng bảo mã, anh tuấn tiêu sái ngút trời.
Tề Thu Viễn đứng từ xa, ánh mắt lóe lên một tia tính toán.
!
Giảng Du chậm rãi cưỡi ngựa, theo Tề Vĩnh Hiên tiến sâu vào rừng.
Rừng núi vắng lặng đến mức hoa lay cỏ động đều có thể nghe thấy, phía xa xuất hiện một con hưu to, lập tức thu hút sự chú ý của Tề Vĩnh Hiên.
Hắn cưỡi ngựa đuổi theo, Giảng Du bất đắc dĩ phải tăng tốc.
Càng đi theo càng thấy không thích hợp, dường như họ đã tiến vào quá sâu.
Tề Vĩnh Hiên dừng ngựa, lập tức quay đầu trở lại đường cũ, chẳng ngờ phía sau lại xuất hiện ba con hổ lớn.
Thường nghe một núi không thể có hai hổ, vậy mà lúc này lại xuất hiện tận ba con, chẳng cần phải động não cũng biết, có kẻ muốn lấy mạng họ.
Ba con hổ đứng thành ba phía, dáng vẻ thận trọng nhăm nhe con mồi.
Giảng Du nhanh chóng rút kiếm chắn phía trước, nhóm Tĩnh Lạc cũng phóng theo xuống.
Tràng cảnh rơi vào cục diện giằng co, lúc này Tề Thu Viễn cũng xuất hiện.
Hắn thâm trầm nhìn ba con hổ to lớn kia.
Tề Vĩnh Hiên không quên buông lời chế giễu.
"Hoàng huynh làm hoàng đế cũng thật thất bại, bị tính kế ngay dưới mí mắt! "
"Câm miệng! Hiện giờ hai ta ở chung chiến tuyến, xử lý đám nghịch súc này xong ta sẽ tính sổ với chúng.
"
"Được thôi.
"
Thị vệ hai bên cùng xông lên, đại chiến với ba con hổ.
Nhân số bên Tề Vĩnh Hiên ít hơn, có vẻ hơi yếu thế.
Hợp sức giết được một con cũng đã tiêu hao không ít khí lực, vậy mà hai con kia càng điên cuồng tấn công, giống như chúng ăn phải thuốc kích thích nào đó.
【Cảnh báo: Tề Thu Viễn đang gặp nguy hiểm, ký chủ mau cứu hắn!】
Tĩnh Lạc giật mình nhìn sang, con hổ kia đột phá vòng vây, đang nhào về phía Tề Thu Viễn, hắn kéo ngựa né tránh.
Con ngựa lập tức bị cắn vào chân, hí lớn khụy xuống, cái miệng đỏ ao với hàng răng nanh sắc nhọn nhanh chóng phóng đại trước mặt Tề Thu Viễn.
Tĩnh Lạc vội phóng qua đó, dùng kiếm chắn ngang miệng hổ, con hổ lập tức dùng chi trước tát tới, Tĩnh Lạc kéo Tề Thu Viễn lộn về sau.
'Hệ thống, có thể khiến con hổ đó tê liệt không?'
【Có thể, nhưng chỉ trong hai giây thôi.
】
'Được.
'
Con hổ đột nhiên khựng lại, Tĩnh Lạc chớp thời cơ phóng tới nhặt lại kiếm, dùng hết sức đâm thẳng vào đầu nó, con hổ tức khắc ngã xuống.
Tất cả chỉ diễn ra trong chớp mắt.
Tề Thu Viễn phức tạp nhìn Tĩnh Lạc đang run rẩy rút kiếm ra, tiếp tục quay về bảo vệ Tề Vĩnh Hiên.
Con hổ còn lại giống như phát điên, nó cắn chặt thanh kiếm của Giảng Du, kéo y đi xa.
"Buông kiếm ra!" Tĩnh Lạc phóng theo hét lớn.
Giảng Du lại một mực nắm kiếm, không chịu buông, bởi vì đó là thanh kiếm mà Tĩnh Lạc đã tặng cho y.
Con hổ kéo Giảng Du đến vách núi, sau đó lao thẳng xuống dưới.
"A Du!!!!!"
Tĩnh Lạc bàng hoàng nhìn Giảng Du rơi xuống vực, não bộ như dừng hoạt động, chẳng hiểu thế nào lại không chút do dự phóng xuống theo.
"Tĩnh Lạc!!!"
Tề Vĩnh Hiên vừa lúc đuổi tới, nhìn thấy cảnh đó trái tim như ngừng đập.
"Mau đi tìm họ về cho ta!!!!"
Tề Thu Viễn cũng giật mình.
"Mau đi cứu người cho trẫm!!!!"
!
Giảng Du cứ ngỡ bản thân sẽ kết thúc như vậy, không ngờ lại nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của người nọ phóng xuống theo y.
Người nọ ôm y vào lòng, che chở thật cẩn thật, cố gắng dùng bàn tay đã không còn chút sức lực, chống kiếm lên vách núi để giảm tốc độ rơi.
Bàn tay siết chặt đến bật cả máu, tiếng gãy xương giòn giã khiến tâm Giảng Du đau đến không thở nổi, vậy mà Tĩnh Lạc vẫn không chịu buông tay.
Cuối cùng trước khi chạm đất, Tĩnh Lạc lật người, chắn hết va chạm dưới đất, bóng tối chậm rãi bao trùm trước mắt, ý thức mông lung.
! ! ! ! ! ! !.
.