Khúc Thiếu Khoan thuận lợi tiến vào trường Nhất Trung, cậu nhanh chóng sắp xếp hành lý chuyển vào ký túc xá trường.
Vì đây cũng là trường dành cho giới nhà giàu nên ký túc xá cũng sẽ tuân theo theo sở thích của học sinh, phòng đơn hay phòng nhiều người đều có thể tự do lựa chọn.
Một phòng tối đa chỉ có ba người.
Tống gia vốn có thanh thế không nhỏ, Tống Thiên Thành tất nhiên sẽ ở phòng đơn.
Nhưng Khúc Thiếu Khoan không đòi hỏi nhiều như vậy, dù sao tính cách cậu quá trầm lặng, sức khỏe cũng không bình thường, có bạn ở gần vẫn tốt hơn.
Khúc Thiếu Khoan không mang nhiều đồ, vài bộ quần áo, đồ dùng sinh hoạt, học tập và...một con thỏ bông.
Đó là món quà duy nhất trong đời cậu, do Tống Thiên Thành tặng.
Lúc vào phòng, có lẽ hai người bạn còn lại đều đã vào tiết học nên không có ai trong phòng.
Khiến cậu bất ngờ chính là, phòng ở rất sạch sẽ lại rộng rãi, ba chiếc giường đặt ba góc, có cả màn che để giữ riêng tư, ngoài ra còn có một toilet.
Phòng thường còn như vậy thì đừng nói đến phòng đơn sẽ thoải mái đến mức nào.
Khúc Thiếu Khoan không lơ đãng nữa, cậu đến vị trí còn trống sắp xếp lại đồ dùng, cuối cùng đặt thỏ bông ngay đầu giường, thỏa mãn mỉm cười.
Bụng nhỏ đột nhiên reo lên, Khúc Thiếu Khoan đưa tay xoa bụng, sực nhớ sáng nay đi vội nên cậu vẫn chưa ăn gì.
Nhưng rắc rối là cậu không biết phòng ăn nằm ở đâu.
Khúc Thiếu Khoan rối rắm một chút, chân vẫn hướng ra cửa.
Trùng hợp là ngay khi ngón tay vừa chạm vào nắm cửa thì cánh cửa đã bị đẩy vào.
Khúc Thiếu Khoan không phản ứng kịp nên bị ngã về sau.
Người mở cửa dường như rất kinh ngạc khi có người ở trong phòng, cậu ta vội vàng chạy vào đỡ cậu đứng dậy.
Lúc này Khúc Thiếu Khoan mới nhìn rõ người kia, thiếu niên trạc tuổi cậu, gương mặt vẫn còn hiện rõ sự kinh ngạc nhưng không hề mất đi vẻ đẹp trai, thân thể cao gầy mơ hồ hiện lên cơ bắp.
Đây ắt hẳn là một người đam mê vận động.
Thiếu niên kia cũng âm thầm đánh giá Khúc Thiếu Khoan, thấy cậu trông nhỏ nhắn yếu ớt như vậy cũng hơi ngạc nhiên.
"Cậu chính là học sinh mới chuyển tới phải không?"
"Phải, xin lỗi vì không thông báo trước."
Thiếu niên kia thấy Khúc Thiếu Khoan ngoan ngoãn như vậy chợt hơi ngại ngùng.
"Do tôi hấp tấp thôi, xin lỗi đã khiến cậu sợ."
Khúc Thiếu Khoan lắc đầu: "Không sao."
Chợt nghĩ tới vấn đề khiến mình rối rắm nãy giờ, Khúc Thiếu Khoan ngẩng đầu, hỏi thiếu niên kia.
"Cậu có thể chỉ cho tôi đường đến phòng ăn không?"
Lời vừa dứt, bụng cậu cũng phối hợp kêu "ọt ọt", Khúc Thiếu Khoan lập tức đỏ bừng mặt, không dám ngẩng đầu.
Thiếu niên thấy vậy thì sảng khoái bật cười, không khí xa lạ tức thì bị đánh tan.
"Đi thôi, để tôi mời nhé, xem như tạ lỗi vì khiến cậu ngã."
"Không cần đâu..."
"Đừng khách khí mà, dù sao cậu cũng mới đến, xem như thành ý làm quen, sau này còn phải giúp đỡ nhau nhiều."
Thiếu niên kia không cho cậu có cơ hội từ chối, cậu ta dẫn cậu đi qua một dãy hành lang dài, ước chừng mười phút sau mới đến.
Điều kỳ lạ là căn tin ngoại trừ người bán hàng thì không có một móng học sinh nào.
Khúc Thiếu Khoan hơi kinh ngạc: "Chỉ có mỗi chúng ta thôi?"
"À thì, thật ra bây giờ vẫn đang trong tiết, do thân thể tôi không khỏe lắm nên xin nghỉ sớm."
Thiếu niên vừa gãi đầu vừa giải thích, giọng điệu có vẻ không được tự nhiên.
"Cậu có thứ gì không ăn được không?"
"Không có, tôi dễ ăn lắm."
Khúc Thiếu Khoan bình tĩnh trả lời, căn bản chỉ có thứ không được ăn chứ không có thứ không muốn ăn.
Khi bị bỏ đói quá lâu, con người sẽ tự giác không kén chọn nữa.
Thiếu niên kia nghe vậy thì bảo cậu đứng chờ, bản thân lại chạy đến quầy hàng lựa chọn thức ăn.
Cậu ta lấy vài bịch bánh, thêm hai món nữa được gói trong hộp giấy, lại thêm hai chai nước ngọt, sau đó quẹt thẻ thanh toán rồi hí hửng chạy về phía cậu.
Cậu ta dẫn cậu đến một bãi cỏ ở sau trường, chọn góc vừa khuất vừa mát mẻ rồi bày thức ăn ra.
Hóa ra trong hai hộp giấy kia là mỳ ý, bên trên còn phủ thêm một lớp phô mai trông rất hấp dẫn.
"Mau ăn đi, không phải đói rồi sao?"
"Ừm."
Khúc Thiếu Khoan chậm rãi ăn mỳ, ngon đến mức khiến cậu không còn để ý đến xung quanh, hai mắt bất giác tỏa sáng.
Cho dù ở bất kỳ đâu Tĩnh Lạc cũng sẽ luôn rất quý trọng việc ăn uống, lúc ăn sẽ tập trung thưởng thức hương vị, chìm vào thế giới của riêng mình.
Khi hóa thân vào nhân vật cũng không thể thay đổi được.
"Ngon chứ?"
Thiếu niên kia thấy cậu ăn vui vẻ như vậy cảm thấy rất vui, đồng thời trong lòng cũng dâng lên hứng thú kỳ lạ.
"Mà quên chưa hỏi, cậu tên gì?"
"Khúc Thiếu Khoan."
Khúc Thiếu Khoan cẩn thận gói lại hộp rác, định bụng quay về sẽ vứt vào sọt rác.
"Khúc Thiếu Khoan sao? Vậy tôi gọi Tiểu Khoan nhé, nghe thật dễ thương."
Khúc Thiếu Khoan cũng không quan tâm, mặc kệ cậu ta thích gọi thế nào thì gọi.
"Cậu không hỏi tên tôi sao?"
Thiếu niên có vẻ bất mãn, hơi bĩu môi hờn dỗi.
"Cậu tên gì?"
Được cậu thuận theo, thiếu niên nhoẻn miệng cười, giọng điệu nghiêm túc.
"Chu Vỹ Phong, nhất định phải nhớ kỹ tên tôi đó."
.......................