Phần 3: Hạnh phúc đột nhiên giáng xuống.
Thích
Uốn mình trong vòng tay của anh
Em sẽ cảm thấy như con mèo ấm áp
Thích anh nhẹ nhàng gọi tên em
Kim… Hyun… Ah
Trong phòng nghỉ ngơi, tôi dùng khăn lông lau đi mồ hôi trên mặt anh. Nghĩ đến việc tôi cố sức hét lên và cảnh MinSik bỏ đi, cảm thấy thật khó xử.
Mồ hôi trên trán HyunSeung không ngừng nhỏ xuống. Tôi sờ cái trán nóng sốt của anh, cảm động tới nói không ra lời. Anh đang sốt rất cao, thế mà còn liều mạng đi thi đấu- anh thật sự không cần mạng nữa hay sao?
“Jang HyunSeung, em hận anh!”
“Tại sao?”- anh ngước nhìn tôi, trong đôi mắt trong sáng đen láy có thêm chút ấm áp.
“Vì anh cứ bắt em phải lo lắng. Mỗi lần đều bắt em phải lo lắng muốn chết! Rõ ràng đã yếu ớt đến thế, mà còn kiên trì đấu đôi!”. Jang gia gia mà biết HyunSeung mang theo cái sốt 39ºC đi chơi một chọi một với người khác, chắc chắn sẽ toát mồ hôi lạnh. Cái tên này liều mạng đến thế sao? Thật là điên cuồng!
“Chẳng phải là tại em sao, em chết cũng không chịu tha thứ cho anh! Ai biểu anh đã quyết lòng thích con nha đầu như em?”- sao anh lại bắt đầu giở giọng trêu chọc đó ra chứ? Cứ như thoa lớp mật lên miệng anh vậy. Mặt tôi nóng lên.
“Anh thật đáng ghét!”- nấm đấm của tôi đấm vào ngực anh.
“Em mới đáng ghét đó! Ai biểu em nhân lúc anh không có bên cạnh đi nhận lời làm bạn gái của người khác chứ?”- anh nhăn mặt lại.
“Vì… anh gạt em!”
“Anh gạt em lúc nào?”
“Anh nói sau khi đưa JiHyun đi bệnh viện, anh sẽ quay lại tìm em!”- tôi uất ức đầy bụng. Đây rõ ràng là anh sai mà!
“Bây giờ anh chẳng phải đã quay lại tìm em sao?”
“Lúc đó anh thật là đã đưa JiHyun đi bệnh viện?”
“Ừm, bọn anh đã đi Mỹ. Lúc đó tình huống quá gấp rút.” Người nhà của JiHyun thực ra đã sớm liên lạc với bệnh viện ở bên Mỹ. Nhưng cô vẫn cứ nhớ đến buổi lễ đính hôn, cứ muốn kết thúc lễ đính hôn, cô sẽ đi bệnh viện. Nhưng không ngờ buổi lễ chưa kết thúc, cô đã xảy ra chuyện! Lòng tôi thắt lại, JiHyun có thể đã sớm biết nếu đã vào bệnh viện, sẽ không còn cơ hội trở về nữa, cho nên mới cố gắng bắt lấy hồi ức cuối cùng. HyunSeung nhất định là hiểu được điều này, nên mới quyết định giúp JiHyun thực hiện nguyện vọng cuối cùng này. Tôi tự trách muốn chết, thôi đã phá hoại cái đẹp cuối cùng trong cuộc đời cô.
“Seungie, em có lỗi với JiHyun!”- tôi nhớ tới khuôn mặt trắng bệch của cô ở buổi lễ đính hôn
“Cô rất cảm kích em.”
Tôi nghe câu nói đó, kinh ngạc ngước đầu lên nhìn anh.
“Cô rất cảm kích em đã cho cô mượn anh, cùng cô đi hết quãng đường còn lại. Cô cứ lo lắng hỏi em có hận cô không, vì cô đã cướp mất anh từ tay của em. Anh nói, anh đã nói với em sẽ trở lại. Cho nên, cô cũng không quá tự trách. Trái lại, lúc cô ra đi rất yên bình, rất mãn nguyện…”- lúc này trong HyunSeung, có thêm sự dịu dàng và chân thật. Anh không giống như tôi nghĩ là người vô trách nhiệm, cũng không phải là người lạnh lùng.
“Seungie, nhiều chuyện như thế, sao anh không nói sớm cho em biết?”
“Anh sợ em lo lắng”
“Nhưng anh không nói, thì em sẽ càng lo lắng!”- tôi kháng nghị.
“Anh tưởng em sẽ tin tưởng anh.”
Lòng tôi thắt lại. Anh cảm thấy tôi nên tin anh, mà vốn dĩ là tôi nên tin tưởng anh! Những hoài nghi và đố kị không đâu, chỉ là sự làm tàn lụi chính mình.
“HyunSeung, xin lỗi…”—tôi lại phạm phải lỗi lầm hạ cấp thế! Tôi vốn dĩ nên tin tưởng anh!
“Nha đầu ngốc! Em còn nói xin lỗi một lần, anh sẽ nhéo em một cái. Xem em còn dám nói nữa không!”- trên mặt anh lại hồi phục dáng vẻ tà ác.
“Không dám nữa! Không dám nữa!”- tôi thật không muốn mặt tôi trở thành cái bánh bao thịt.
Anh nhè nhẹ ôm tôi vào lòng.
Tôi hít lấy mùi trên người anh, từ từ nhắm mắt lại.
Tôi thật không muốn lại rời xa cái vòng tay ấm áp này.
END CHƯƠNG 8.