Part 3: Rốt Cuộc Anh Là Ai? (2)
“ChaeRin đừng nói nữa…” Tôi không thích những người không liên quan nghe được chuyện riêng của tôi. Mỗi lần chuyện có liên quan đến HyunSeung là y như rằng giống tố sẽ nổi dậy, nên tôi đã quen chuyện gì cũng âm thầm nhẹ nhàng.
“Đợi anh trở về, tớ nhất định sẽ dạy dỗ anh! Cho dù xảy ra chuyện gì, anh cũng không nên bỏ cậu lại, một mình trốn đi Châu Âu!” ChaeRin vẫn không thể khống chế được tình cảm của mình.
Châu Âu? Anh đã bỏ lại người thân duy nhất, bỏ lại người bạn duy nhất một mình chạy đến chỗ xa xôi như thế? Anh thật sự lòng dạ sắt đá muốn quên mình đi? Tôi nắm chặt khăn trải giường, như nghe được tiếng tim tan vỡ.
Tôi kiên nhẫn chờ đợi nhiều hơn tin tức về HyunSeung, mỗi câu nói đáng quý như một miếng vàng. Nhưng ChaeRin không nói tiếp, chăm chú gọt táo cho tôi.
“Thế anh định chừng nào về?” tôi không đợi để hỏi.
“Cái này thì…” sắc mặt ChaeRin hơi khó coi, “Joonie không có nói, nhưng mà tớ nghĩ nếu anh đã bắt đầu liên lạc với Lee Joon, điều đó nói rằng ngày anh trở về sẽ không xa nữa đâu!”
Thì ra ngày anh trở về vẫn còn là một ẩn số! Hy vọng không dễ có được giờ đây lại chìm xuống đáy biển! Tôi chỉ có thể trở về trong sự chờ đợi vô biên… nghĩ đến đây, tôi như đụng phải băng đá, bất chợt rùng người.
“Anh còn trở về làm gì nữa? Đã nhẫn tâm bỏ cậu lại, thật là quá tự cao tự đại rồi! Có bản lĩnh thì đừng bao giờ trở về nữa! HyunAh của chúng ta đâu nhất định phải đợi anh chứ!” Tuy Lee Joon và HyunSeung là bạn tốt của nhau, nhưng ChaeRin không hề đứng về phe HyunSeung. Trái lại, cô cứ vì sự đau khổ của tôi mà không coi anh ra gì.
“Lee ChaeRin!” Tôi giả bộ nghiêm túc, không muốn cho cậu ấy tiếp tục nói xấu HyunSeung nữa. Người khác nói anh ấy như vậy, tôi sẽ đau lòng.
“Làm gì vậy?” Cậu ấy không phục.
“Cậu còn nợ tớ một ly kem đó!” tôi nói. ChaeRin chỉ biết cười.
Tôi không nhẫn tâm nói ChaeRin nữa, dù sao đi nữa thì cậu ta cũng thật sự quan tâm đến tôi!
Cậu ấy nợ tôi một ly kem, HyunSeung nợ tôi còn nhiều hơn. Anh nợ tôi vô số giọt nước mắt, vô số sự chờ đợi và vô số cái đau lòng… Trời ơi, tôi không thể tiếp tục như thế nữa, nếu không tôi sẽ điên mất!
“Rốt cuộc anh là ai?” Điều tôi thắc mắc đương nhiên không chỉ là cái tên Choi MinSik.
“Cô nói xem” tiếng của MinSik nhè nhẹ, như tiếng gió thổi qua tai, anh ngồi ở đối diện, trông thật là nhã nhặn. Tôi đã quen với tác phong của anh, ba tuần trong bệnh viện, anh thường xuất hiện bên cạnh tôi. Nếu đúng thật như anh nói mọi việc anh làm đều là vì nguyên nhân tôi bị thương có liên quan tới anh. Thế thì nghị lực và trách nhiệm của anh thật đáng để tôn kính. Tài xế đụng ngã tôi sau khi trả xong viện phí đã không còn xuất hiện nữa, còn anh như đang toàn tâm toàn ý giúp người khác chuộc lỗi.
Ngay cả mẹ cũng nhận định anh là một chàng rể tốt. Tha cho tôi đi! Mẹ gấp muốn gả mình đi như thế ư (tôi có xấu như vậy không)? Tôi chỉ mới là học sinh trung học thôi!
“Có một ngày, tôi vô tình gặp một cô gái, cô nhìn tôi một cách kỳ lạ, sau đó lại kỳ lạ vì tôi mà bị thương. Bây giờ cô đang nằm trên giường bệnh, tôi hy vọng cô có thể sớm bình phục. Bây giờ cô đã có thể đi lại, tôi rất vui.” Anh như đang nhớ lại câu chuyện đó để nói về hiện thực mà anh biết được, yên tĩnh như mặt hồ nước phẳng lặng.
Nghi vấn lúc nãy của tôi đột nhiên biến mất. Đích thực mọi chuyện xảy ra gần đây đều là sự dằn vặt vô cớ của tôi đối với ký ức. Cái tôi thấy chỉ là hình bóng của HyunSeung, không phải là con người của HyunSeung. Tất cả mọi chuyện đều là do tôi tự tranh cãi vô lý!
Cứ như một đứa bé đi lạc đường, lòng rối như tơ vò.
Mùi hương của hoa cúc lan rộng khắp phòng
“Tôi có thể hỏi cô mấy vấn đề không?” anh hỏi một cách bình tĩnh. Ở bên nhau đã ba tuần, chúng tôi rất ít hỏi đến chuyện của đối phương.
“Cái gì?”
“Jang HyunSeung là ai?”
“Đừng hỏi có được không?” Tôi đột nhiên cảm thấy lười giải thích. Mọi thứ đều không liên quan tới anh.
“Thế thì đợi chừng nào cô muốn nói thì hãy nói.” Anh không có ý định hỏi tiếp, trong mắt có một sự đau buồn không thể nói được.
Anh đang đau buồn ư?
Thôi vậy, dù sao từ ngày mai trở đi, chúng ta sẽ không gặp mặt nữa. Vì ngày mai tôi đã xuất viện rồi, bắt đầu đi học lại. Hai đường giao nhau chỉ bất ngờ gặp nhau, sau đó sẽ như người xa ngày càng xa nhau. Gặp được anh thì sao chứ? Anh cũng không phải là HyunSeung. Có thể vì sắp phải chia tay, nhất thời tôi cảm thấy có nhiều cảm xúc.
“Cám ơn anh.” Tôi cười với anh. Lúc còn rất nhỏ, ba tôi đã ra đi, mẹ thường rất bận, tôi đã quen với việc chịu đựng sự cô độc. Trong ký ức của tôi ít khi được ai đó chăm sóc tỉ mỉ như thế. Thế mà anh đã hình không rời bóng chăm sóc tôi suốt ba tuần!
“Không cần khách sáo, thế từ nay về sau còn phải nhờ cô chiếu cố cho.” Trong nụ cười của anh có chút gì đó đùa cợt.
“Hả?” tôi như rớt vào sương mù trắng xóa.
“Ngày mai tôi sẽ chuyển đến Cube đấy!.”
“Vì sao?
“Vì em!”