Tịnh Linh Ái Từ

Ta đã tưởng tượng ra rất nhiều cảnh cùng huynh ấy tương phùng, ấm áp có, bất ngờ có, nhưng tuyệt đối không ngờ tới lại là như thế này.

Không khí trong phòng yên tĩnh đến mức chỉ còn lại tiếng hít thở, ta và Kiều Khuynh Trác chào hỏi nhau xong, liền không biết nói gì, Tô Phất đứng giữa chúng tôi, giống như con chim cút không dám nói lời nào.

Ta vừa rồi còn đang buồn bực Tô Phất tại sao đột nhiên kích động như vậy, chẳng hiểu tại sao lại nói xin lỗi với ta, thậm chí còn cảm nhận được một tia cảm động đã đánh mất từ lâu trong hành động của hắn.

Lúc đó ta cảm động bao nhiêu thì bây giờ phát cáu bấy nhiêu.

“Tô Phất, người được đó” ta suy xét rõ ngọn nguồn, dẫn đầu phá vỡ sự im lặng, cười giận dữ: ”Thì ra ngay từ đầu người đã biết ta không phải là Kiều Khuynh Trác, cũng vất vả cho người khi phải cùng ta diễn vở kịch này suốt mấy năm nay rồi.”

Chung sống với ta mấy năm, Tô Phất đương nhiên hiểu xưa nay ta hận nhất là lừa dối.

Kết quả là hắn điếc không sợ súng*, luôn giấu giếm ta.

(*明知故犯: đã biết rõ mà vẫn cố tình phạm lỗi)

Sau khi hắn đăng cơ ta từng đến chúc mừng, còn từng căn dặn hắn nếu có rảnh giúp ta nghe ngóng tin tức của huynh trưởng, khi đó hắn luôn miệng đồng ý.

Bây giờ xem ra cũng chỉ là một trò hề.

“Tuy rằng ta biết nàng không phải Kiều Khuynh Trác, nhưng ban đầu ta không hề biết nàng là nữ nhân mà.”

Tô Phất vội vàng giải thích: “Khi đó ta ở trong quân doanh, không tiếp xúc với A Trác nhiều lắm, ta tưởng rằng nàng là đệ đệ của hắn, hắn cũng không có giải thích với ta!”


“Vậy thì sao?” tay ta siết chặt, “Trong lòng người biết rõ nhưng vẫn cố ý nhìn ta gấp gáp tìm người, vui lắm sao?”

Tô Phất nhìn bộ dạng giận dữ của ta, biết bản thân trốn tránh không được, che mặt nói một cách bi thương: “Nàng....đừng đánh vào mặt ta là được.”

Ngay vào lúc ta sắp tung quyền, Kiều Khuynh Trác đang đứng một bên như vật trang trí đột nhiên rút ra một bó dây thừng ở dưới bàn, trói ta lại với tốc độ cực nhanh, sau cùng còn thắt nút thành hình một cánh bướm xinh đẹp.

Ta không kịp đề phòng, bị hắn trói vào trên ghế, chửi ầm lên: “Kiều Khuynh Trác, đồ khốn kiếp, bao nhiêu năm rồi huynh vẫn dùng chiêu này, huynh không thể dùng cách khác sao?”

“Đây gọi là binh bất yếm trá*” Kiều Khuynh Trác đưa tay chỉnh lại cái nút thắt hình con bướm vừa bị ta vùng vẫy kịch liệt mà làm lệch, giọng điệu vẫn như cũ dịu dàng mà ngứa đòn: “Từ Từ, bây giờ muội cũng không thể tùy tiện đánh bệ hạ, bệ hạ là cửu ngũ chi tôn*, nếu muội đánh hắn thì chính là ám sát, lúc đó Kiều Gia chúng ta cũng gánh không nổi.”

{*兵不厌诈:binh bất yếm trá: khi chiến tranh, đánh nhau thì không từ bỏ mưu kế lừa dối để chiến thắng*

*九五之尊:cửu ngũ chi tôn: gọi hoàng đế là cữu ngũ là do ở số học thời cổ, chẵn là âm lẻ là dương. Trong số dương thì 9 (九)là lớn nhất, số 5 ở giữa. Chữ cửu (九) cùng âm với chữ cửu (久) “lâu dài”, mang ý nghĩa trường trường cửu cửu, vạn thế vạn đại. Nhân đó dùng từ “cửu ngũ” để chỉ sự chí cao vô thượng của Hoàng đế, thiên tử chính chống, vạn thọ vô cương.}

“Đúng đó” Tô Phất nhanh chóng tỉnh ngộ: “Ta hiện tại là Hoàng Thượng, nàng không thể nào tùy tiện đánh ta được.”

Ta nhìn Tô Phất như nhìn một người thiểu năng, chán nản ngừng giãy dụa.

Kiều Khuynh Trác vuốt xuôi theo mái tóc trên đầu ta, thật cẩn thận không làm rối tung một sợi tóc nào: “Từ Từ, muội cũng đừng trách bệ hạ, là huynh bảo hắn không được nói ra.”

“Huynh nợ bệ hạ một ân tình, ân tình quá lớn huynh không thể báo đáp, lúc đó bệ hạ bị Thụy Vương lật đổ, huynh liền từ bỏ thân phận, âm thầm bảo vệ bệ hạ.”

“Từ Từ, xin lỗi muội, tuy rằng huynh rời đi không lời từ biệt, nhưng những năm này huynh vẫn luôn âm thầm dõi theo muội, nhìn muội lớn lên trở thành một đại nhân có thể độc đương nhất diện*, huynh rất vui.”


{*độc đương nhất diện: tự gánh vác trách nhiệm; một mình đảm đương một phía, một mình phụ trách một mặt công tác.

Sống mũi ta cay cay khi nghe huynh ấy nói, cơn giận bị lừa dối trong lòng sớm đã tan thành mây khói.}

Cho nên mới nói Kiều Khuynh Trác chính là khắc tinh của ta, huynh ấy thật sự quá hiểu ta rồi, biết ta ăn mềm không ăn cứng*, hơn nữa có thể khống chế ta đến chếc, cho nên ta chưa bao giờ giận dỗi huynh ấy quá một canh giờ.

{*ăn mềm không ăn cứng: chỉ người có thể thương lượng, đừng đe dọa nhau mà không xong việc.}

Ta quay mặt đi, cố gắng hết sức để nước mắt không rơi xuống, tỏ ra bình tĩnh nói: “Huynh chỉ ra đời sớm hơn ta vài phút, đừng lúc nào cũng bày ra cái dáng vẻ lớn hơn ta rất nhiều như vậy. Được rồi, mau cởi trói cho ta đi, ta không đánh hắn nữa.”

Thấy ta thật sự nguôi giận, Kiều Khuynh Trác vừa kéo dây thừng, ta liền thoát ra, xoa xoa cổ tay đau nhức vì bị siết.

Tô Phất từ phía sau lưng Kiều Khuynh Trác ló đầu ra nói: “Từ Từ, nàng không giận ta nữa chứ?”

“Lần này ta không so đo với người nữa, nếu như để ta biết được người còn lừa ta nữa, thì chúng ta tuyệt giao.”

Lúc này toàn bộ sự chú ý của ta đều đặt trên người Kiều Khuynh Trác, không chú ý tới Tô Phất sau khi nghe những lời ta nói, sắc mặt trong nháy mắt trở nên trắng bệch, lùi về sau yên lặng không nói lời nào.

Tất thảy đều đã được giải thích rõ ràng, thế thì phải quay lại chủ đề chính.

“Cho nên, Tịnh Linh nhầm muội với huynh sao? Cũng khó trách, dù sao đến cả nét mặt chúng ta cũng giống nhau mà.”


Ta không nhịn được vươn tay nhéo nhéo gương mặt vô cùng xinh đẹp của Kiều Khuynh Trác, có chút cảm khái.

Kiều Khuynh Trác để ta tùy ý vuốt ve khuôn mặt: “Ta cũng không ngờ trưởng công chúa vậy mà lại dễ dàng phương tâm ám hứa*, muội định khi nào sẽ nói cho nàng ấy biết chân tướng?”

{*芳心暗许: phương tâm ám hứa: thích người ta mà không dám thổ lộ, nhưng trong thâm tâm thì đã âm thầm muốn gả cho người ta rồi.}

“Muội không biết nên nói như thế nào với nàng ấy.” Ta thở dài: “Chung quy lại muội vẫn cảm thấy muội như một kẻ xấu xa chuyên lừa gạt tình cảm của những thiếu nữ đơn thuần vậy.”

Ánh mắt của Kiều Khuynh Trác càng thêm vui vẻ: “Không biết nên nói thế nào à......Từ Từ, muội trước đây chưa bao giờ thiếu quyết đoán như vậy.”

Trước đây ta có quyết đoán như vậy không?

Thấy Kiều Khuynh Từ cũng nói như vậy, ta bắt đầu cảm thấy nghi ngờ bản thân.

“Nhưng mà hôm nay ta thú nhận thân phận thật với người, là bởi vì bệ hạ nói người có một cách, nhưng cần phải trưng cầu sự đồng ý của người.........bệ hạ?”

Kiều Khuynh Trác nhẹ nhàng đẩy Tô Phất đang ngẩn người ra, ta mới phát hiện sắc mặt hắn không tốt lắm.

Chẳng lẽ là vừa rồi bị ta dọa sợ?

Không đến mức đó chứ, sau khi trờ thành Hoàng đế lá gan của hắn trở nên nhỏ như vậy?

Tô Phất sững sờ một lát sau mới lấy lại tinh thần nói: “À đúng rồi, có một cách, thật ra cách này vừa nãy ta có nhắc sơ qua với Từ Từ rồi.”

“A Trác theo ta nhiều năm như vậy, ta đối với hắn hiểu rất rõ, cũng xem như yên tâm, phù sa không chảy ruộng ngoài, không ngại đâm lao phải theo lao, để A Trác khôi phục thân phận, hắn cưới Tịnh Linh ta cũng yên tâm.”

“Tùy ý kiến của hai người, A Trác, ngươi thấy Tịnh Linh thế nào?”


Cách này của Tô Phất khiến Kiều Khuynh Trác cũng ngớ ra, một lát sau bất giác cười, trả lời: “Trưởng công chúa ấy hả......rất đáng yêu, đặc biệt là đôi mắt, rất đẹp.......”

“Mấy người đủ rồi đó!” Ta nghe không nổi nữa, đứng dậy thiếu chút hất tung bàn: “Lẽ ra ta không nên tin người, Tô Phất người tự mình nói xem, đây rốt cuộc là biện pháp tồi tệ gì chứ, đây căn bản là trắng trợn lừa gạt!”

“Vậy nàng nói xem nên làm thế nào đây, nàng lại lề mề quá, không nguyện ý làm rõ chân tướng khiến cho muội ấy đau lòng.” Tô Phất thở vắn than dài: “Để cho Tịnh Linh và A Trác ở bên nhau, nếu như có thể lưỡng tình tương duyệt*, chẳng phải rất tốt sao?”

{*lưỡng tình tương duyệt: hai bên đều có tình cảm với nhau.}

Ta vẫn cực lực phản đối: “Ngộ nhỡ Tịnh Linh không thích huynh ấy thì sao?”

Tô Phất bị ta hỏi đến sững sờ: “Với dung mạo, tính cách và gia thế này của A Trác, có cô nương nào mà không thích hắn chứ?”

“Được rồi được rồi.” Ta không muốn cùng hắn tranh luận những điều này, nhất chùy định âm*: “Việc này do ta gây ra, ta sẽ nghĩ cách giải quyết, các người đừng có xen vào.”

{*一锤定音: nhất chùy định âm: là một phép ẩn dụ để đưa ra quyết định cuối cùng dựa trên lời nói của một người.}

“Ta đi về trước.”

Lượng tin tức hôm nay thật sự có chút lớn, tâm ta rối loạn, cũng không để ý đến hai người này, tự mình rời đi.

Cánh cửa của ngự thư phòng “rầm” một cái đóng sầm lại, Tô Phất cười bất đắc dĩ với Kiều Khuynh Trác: “Thật đúng là làm ơn mắc oán*.”

{*好心当做驴肝肺:hảo tâm đương tá lư can phế: có lòng tốt mà lại bị cho là lòng lang dạ thú;làm ơn mắc oán.}

Kiều Khuynh Trác trên môi nở nụ cười, tựa hồ nhìn ra cái gì đó: “Thôi, chuyện của các tỷ muội cứ để họ tự giải quyết, chuyện quan trọng trước mắt là vấn đề ở biên cương phía Bắc.”

Nụ cười trên mặt Tô Phất biến mất, thay vào đó là một vẻ nghiêm nghị khó có thể diễn tả được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận