Tịnh Linh Ái Từ

Ta nằm như chet trên giường đã hai ngày rồi.

Trong thời gian đó, ta đem Kiều Khuynh Trác xuất hiện, Kiều Khuynh Trác trở thành ám vệ của Tô Phất, Kiều Khuynh Trác trở thành đối tượng công khai của Tịnh Linh, Kiều Khuynh Trác đi theo bên cạnh Tô Phất và theo dõi ta năm năm cùng những thông tin bùng nổ khác gần như được chấp nhận.

Mặc dù ta luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm, nhưng không thể nghĩ ra là không đúng ở điểm nào, vì vậy mà chỉ đơn giản bỏ qua loại cảm giác kỳ lạ này.

Hai ngày sau, chính thầy phong thủy Đoạn Hành lại đến gọi ta dậy từ trên giường.

Hắn đến rồi, hắn lại đến rồi, hắn lại mang theo một người quen thuộc cùng tẩu vị* quen thuộc lại lại lại đến nữa rồi.

{*走位:tẩu vị: đây là từ chỉ cách di chuyển trong game, có thể hiểu nó giống như bộ pháp trong võ công vậy.}

Ta tỏ vẻ như một thói quen, dựa vào cạnh cửa gặm quả táo, hướng hắn giương cằm tự đắc.

Làm nhanh lên.

Hắn hiểu ý, hướng ta nháy mắt.

Hiểu được.

Lập tức quay người lại đi thẳng đến Đức An cung.

“Tướng quân, đây là lần đầu tiên nô tỳ thấy Đức Phi nương nương mắng người mà mắng dữ tợn như vậy đó.” Thúy Nhi đứng cạnh ta hóng chuyện.

Ta tự động hòa hợp những tiếng thét chói tai xen lẫn những lời lẽ thô tục của Đức Phi, thuận tay đem quả táo vừa gặm xong quăng đi: “Cái tên Đoạn Hành này cũng là một người tàn nhẫn, nếu không phải ta hiểu rõ Tô Phất thì ta cũng hoài nghi hắn là người do Tô Phất mời tới để chỉnh đốn Đức Phi rồi. Còn nữa, đừng có gọi ta là tướng quân.”

Cũng không biết dạo gần đây Thúy Nhi làm sao, từ lúc gọi ta một tiếng tướng quân, ngày nào không có ai bên cạnh là nàng đều gọi ta tướng quân, khiến cho ta vốn đang tâm phiền ý loạn* càng thêm buồn bực.

{*tâm phiền ý loạn: trong lòng rối tung.}

“Tướng quân, đừng xả rác bừa bãi.” Thúy Nhi nhặt lên quả táo vừa bị ta vứt, tức giận nói.

“Đã nói là đừng có gọi ta là tướng quân rồi mà.”

“Đã rõ, tướng quân, nhưng sau này người đừng có vứt rác bừa bãi nữa, nô tỳ thu dọn rất là phiền phức.”

...........Thôi bỏ đi, tùy ý ngươi.

Ta trở lại cung điện, vừa đẩy cửa vào, liền thấy một vị khách không mời mà đến.

Kiều Khuynh Trác mặc y phục ám vệ, mang theo nửa khuôn mặt màu bạc, và đang....lau bàn cho ta.

Cảm giác vi hòa cảm* ập vào mặt, khiến cho ta bình tĩnh đóng cửa lại.


{*vi hòa cảm: cảm giác khác biệt, cảm giác khó chịu.}

Nhất định là do ĐứcPhi quá ồn ào, ồn ào đến mức ta sinh ảo giác, làm lại lần nữa.

Lần nữa đẩy cửa ra, Kiều Khuynh Trác vừa lau ghế vừa dịu giọng nói: “Sao muội không vào đi?”

Âm thanh nhẹ nhàng dường như có thể chảy nước, ta nghe mà suýt chút sởn cả gai ốc.

Thúy Nhi ló đầu ra từ phía sau lưng ta, thăm dò nói: “Là thiếu gia sao?”

Lúc này ta mới chợt nhớ ra, hình như Thúy Nhi không biết Kiều Khuynh Trác.

Thúy Nhi là một cô bé mồ côi được mua vào phủ sau khi ta tới tuổi cài trâm*, lúc mới về phủ, nàng chỉ là một cô bé thắt bím tóc hai bên, hiện giờ đã trổ mã trở nên duyên dáng yêu kiều.

{*tuổi cài trâm: chỉ con gái ở tuổi 15, búi tóc cài trâm thời xưa.}

Nhìn Thúy Nhi đã là một thiếu nữ ở bên cạnh, ta cảm khái thời gian sao trôi nhanh quá, sau đó tức giận nói với Kiều Khuynh Trác: “Huynh đến đây làm gì?”

“Huynh đến để thăm muội, nhân tiện giúp muội dọn dẹp vệ sinh một chút.” Kiều Khuynh Trác nịnh nọt ta.

Ta chợt nhớ ra, trước đây mỗi lần Kiều Khuynh Trác muốn cầu hòa với ta, huynh ấy đều đến và làm các loại việc nhà để lấy lòng ta, thậm chí còn nguyện ý hạ mình giặt nội y cho ta.

Ta không khỏi có chút buồn cười, có lẽ huynh ấy sợ rằng ta vì sự lừa gạt trước đó mà vẫn giận dỗi, nên chủ động đến cúi đầu nhận lỗi.

“Được rồi, bỏ giẻ lau xuống đi, muội thật sự không giận huynh nữa rồi.” Ta dở khóc dở cười bước đến đoạt lấy giẻ lau từ tay huynh ấy.

Kiều Khuynh Trác: “Thật sự không giận ta nữa sao?”

“Muội lừa huynh làm gì?”

Kiều Khuynh Trác mỉm cười nhẹ, lấy từ trên bàn một quả quýt rồi bắt đầu lột vỏ.

Ta có chút cảm động trước dáng vẻ ôn hòa khi lột vỏ quýt của huynh ấy, nhưng Thúy Nhi lại phức tạp nhìn quả quýt trong tay Kiều Khuynh Trác, nhịn không được nói: “Thiếu gia, có thể đừng tranh giành công việc với nô tỳ không?”

Huynh ấy nào có tranh việc của ngươi chứ, huynh ấy tranh mất cơ hội ăn nửa quả quýt của ngươi thì có!

Ta nhìn thấu tâm tư nhỏ nhặt của Thúy Nhi mà không vạch trần, tùy ý để nàng ấy đứng một bên trông mòn con mắt.

Rất nhanh Kiều Khuynh Trác đã bóc xong quýt, ta chìa tay ra định lấy, thế mà huynh ấy cư nhiên trực tiếp đưa đến bên miệng ta: “Nào, há miệng.”

Tóc gáy ta dựng đứng: “Ca ca, không cần, thật sự không cần phải nị oai* như vậy.”

{*腻歪:nị oai: trường hợp này diễn tả cảm giác chán chường vì quá nhiều lần hoặc quá lâu.}


Kiều Khuynh Trác muốn nói gì đó, nhưng đột nhiên có tiếng “rầm” ở cửa, ba người đồng thời nhìn ra cửa, thấy Tịnh Linh một tay đỡ cửa, một tay che cái chân vừa bị đụng vào cửa, ánh mắt không thể tin nổi nhìn ta cùng Kiều Khuynh Trác.

Lúc này, trên mặt ta tỏ vẻ bình thản, nhưng trong lòng sớm đã hoảng loạn.

Kiều Khuynh Trác không gỡ mặt nạ, cho nên Tịnh Linh không thể thông qua dung mạo mà đoán ra chúng ta có quan hệ gì, mà hành động của chúng tôi hiện tại lại thân mật đến mức gần như là ám muội.....

Không biết tại sao, ta lại có cảm giác chột dạ như vừa bị bắt gian tại trận.

Đúng như dự đoán, biểu cảm của Tịnh Linh vô cùng bi thương, vẻ mặt thống khổ vì bị phản bội cùng không thể tin nổi.

“Cái đó......” Ta khó khăn mở miệng, đầu óc trống rỗng, tiến về phía cửa nói: “Ta có một vài chuyện cần nói với huynh ấy, hay là nàng đứng ngoài cửa đợi ta một lát nhé?”

Ta nhẹ nhàng đóng cửa lại, đem Tịnh Linh nhốt bên ngoài cửa, đột nhiên quay đầu lại, nhìn thấy Kiều Khuynh Trác với bộ dạng bình tĩnh ngồi đó giống như đang xem một vở kịch hay.

Trí thông minh của ta quay trở lại, tức giận nghiến răng nghiến lợi: “Huynh cố ý?”

Mới nói thằng nhãi này tự dưng sao lại chạy đến lấy lòng ta, thì ra hắn định hãm hại ta, vừa nãy còn lừa ta đến mức khiến ta cảm động luôn rồi!

Kiều Khuynh Trác giơ hai tay ra hiệu đầu hàng: “Muội vừa mới đồng ý là không giận ta nữa rồi.”

Ta suýt nữa mất bình tĩnh: “Muội có đồng ý không giận huynh vì chuyện này sao! Là Tô Phất giao cho huynh quá ít việc rồi đúng không, huynh phải chỉnh đốn muội đến như vậy!!!

Kiều Khuynh Trác vẻ mặt ấm ức: “Việc mà Bệ hạ giao cho ta chính là giúp muội giải quyết vấn đề, ta đây cũng không phải chỉnh đốn muội, mà là đang giúp muội đối mặt với vấn đề, không phải sao?”

“Ai cần huynh giúp chứ, mấy hôm trước không phải là huynh nói chuyện của các tỷ muội cứ để bọn ta tự giải quyết sao?!”

Ta gần như gầm lên, nhưng vừa nghĩ đến Tịnh Linh vẫn đang đứng ngoài cửa, lại kiềm chế mà hạ giọng.

“Ui cha, thì ra muội đều nghe cả rồi.”

Kiều Khuynh Trác thu hồi vẻ ủy khuất trên mặt lại, khóe miệng mỉm cười, lười biếng chỉ tay ra cửa: “Trưởng công chúa vẫn đang đứng ở ngoài, muội định bỏ mặc nàng ấy đến khi nào đây?”

“Huynh!” Ta hận không thể một quyền đánh vỡ gương mặt thiếu đòn của huynh ấy, nhưng huynh ấy nói không sai, Tịnh Linh vẫn đang đứng chờ bên ngoài, ta phải xử lý tốt tâm tình của nàng ấy trước.

Ta mở cửa, Tịnh Linh vẫn đứng bên ngoài, giống như vừa bị đóng băng, giữ nguyên dáng vẻ trước khi nhìn ta đóng cửa.

“Cái đó........nàng có muốn vào trong ngồi một lát không?” Ta xoa xoa tay, có chút lúng túng không biết nói gì.

Tịnh Linh không nói gì khiến cho ta rất áy náy, xem như tự ta trải qua nỗi kinh hoàng của cái gọi là yên lặng.

Một cảnh tượng vô cùng ngượng ngùng, ngay cả thủ phạm Kiều Khuynh Trác cũng ngồi không yên, đứng dậy chuẩn bị chuồn đi: “Hai vị cứ nói chuyện, ta đột nhiên nhớ ra Bệ hạ tìm ta có việc, ta đi trước đây.”


Ta cùng Tịnh Linh đồng thanh tức giận nói: “Ngồi xuống cho ta!”

Kiều Khuynh Trác ngay lập tức ngã trở lại ghế, hai tay đặt trên đầu gối ngồi thẳng lưng, trông có vẻ cũng không ngoan ngoãn lắm.

Ta tức giận hét lên đương nhiên là vì không thể để tên đầu sỏ Kiều Khuynh Trác chuồn mất, nhưng Tịnh Linh lên tiếng khiến ta thấy ngạc nhiên.

“Hai người, nếu như có chuyện gì thì không nhất thiết phải giấu giếm.”

Ánh mắt của Tịnh Linh từ trên người Kiều Khuynh Trác chuyển sang mặt ta, hàn ý bên trong khiến ta kinh hãi: “Nếu tỷ thích hắn ta thì tỷ cứ nói, nhìn thấy ta sao tỷ phải hoảng loạn như vậy?”

“Ta cùng hắn thật sự không có gì!” Ta nóng lòng muốn giải thích, nhưng lại không biết nên nói gì.

“Tỷ coi ta mù mắt à!” Tịnh Linh dùng sức đẩy ta một cái, trong mắt toàn tơ máu: “Hắn cũng thích tỷ đúng không? Tỷ không phải là đã có hoàng huynh của ta rồi sao, tại sao tỷ vẫn còn muốn dụ dỗ hắn?”

“Không, ta không thích Tô Phất chút nào...........không phải, ta cũng không hề thích huynh ấy, ta, sao ta có thể dụ dỗ huynh ấy chứ?” Ta nói năng lộn xộn, tuy nhiên càng lau càng đen*.

{*越抹越黑: càng lau càng đen: dùng để diễn tả tình huống càng giải thích càng bị hiểu lầm.}

“Thì ra tỷ không thích hoàng huynh của ta.”

Một giọt nước mắt lăn trên má Tịnh Linh, cơ hồ khiến ta tan nát cõi lòng: “Cũng đúng, cũng đúng, nếu hai người đã có tình cảm với nhau, vậy thì ta cũng không muốn làm kẻ thứ ba đi phá hoại tình cảm của người khác. Chúc hai người bách niên hòa hợp!”

Tịnh Linh khẽ run giọng khóc, xoay người muốn đi.

Ta cuống đến mức túm lấy cổ tay Tịnh Linh kéo nàng ấy lại, nắm lấy bả vai nàng ấy mà gần như hét lên: “Tô Tịnh Linh nàng nghe rõ cho ta, ta căn bản không thích huynh ấy, ta và huynh ấy căn bản không thể là kiểu quan hệ đó đâu! Nếu ta nói dối, sẽ bị ngũ lôi oanh đỉnh*, thiên lôi đánh xuống, mồ mả tổ tiên cũng đều bị sét đánh!!!”

{*ngũ lôi oanh đỉnh: chỉ trời trừng trị; bị năm loại sét đánh vào đầu.}

Lời ta thề quá độc, những người có mặt đều bị dọa sợ, Tịnh Linh run rẩy trong tay ta, nàng sợ tới mức quên cả rớt nước mắt, chậm rãi ngẩng đầu nhìn trời.

Ta nhìn theo hướng nhìn của nàng ấy.

Bầu trời vốn đang trong xanh lúc này bỗng trở nên dày đặc mây đen, kèm theo một tiếng sấm sét, một tia sét xé toạc tầng mây, bầu trời lập lòe lúc sáng lúc tối.

Ta: “...............”

Tịnh Linh: “...............”

Kiều Khuynh Trác run lẩy bẩy nói: “Từ Từ, lần sau muội có thể đừng lấy phần mộ tổ tiên ra thề có được không?”

Không ngờ đến cả ông trời cũng phá hỏng đài* của ta?!

{*(拆我的台) 拆台: là động từ li hợp; trong trường hợp này nghĩa là cố tình làm cho bên kia xấu hổ, ví dụ như bên kia đang khoác lác và bạn vạch trần lời nói dối của bên kia.}

Ta tức giận, đẩy Tịnh Linh vào trong phòng, chạy ra khoảng đất trống trước cung điện, chỉ tay lên trời chửi ầm lên: “*****, sét đánh ngay lúc này là có ý gì chứ, ông rủa ai loạn luân chứ? Có giỏi thì giáng sét đánh chet ta đi!!!”

Mây đen trên trời ùn ùn kéo đến, lại là vài tiếng sấm rền, rồi trời đổ mưa như trút nước khiến cho ta ướt như chột lột.

Kiều Khuynh Trác vội cầm ô định đi ra ngoài, giữa chừng lại bị Tịnh Linh giành mất cái ô.


Tịnh Linh cầm ô chạy đến bên ta, cố gắng hết sức nâng ô lên trên đầu ta, lấy tay áo lau đi nước mưa trên mặt ta, vội la lên: “Tỷ đây là đang làm gì vậy chứ, ta tin tỷ, ta tin tỷ là được chứ gì? Còn nữa, lúc nãy tỷ nói cái gì mà loạn luân........”

Ta hít sâu một hơi, kéo Tịnh Linh trở về phòng, tháo chiếc mặt nạ trên mặt Kiều Khuynh Trác xuống.

Tịnh Linh sửng sốt, gương mặt của Kiều Khuynh Trác và ta giống nhau như đúc chính là lời giải thích tốt nhất.

“Bây giờ nàng đã hiểu chưa?” Ta lau nước mưa trên mặt nói: “Ta với huynh ấy mà thân thiết, không loạn luân thì là gì?”

“Thì ra là thế, thì ra là thế.” Tịnh Linh đứng yên tại chỗ, nhỏ giọng thì thầm: “Khó trách hai người giống nhau đến vậy........nhưng mà không đúng.”

“Tại sao hai người lại giống nhau đến thế?”

Tịnh Linh nhìn chằm chằm vào mặt ta không chớp mắt, như thể muốn tìm câu trả lời trên đó.

Lúc này ta cũng đã bình tĩnh trở lại, nhìn thấy bộ dạng sững sờ của nàng ấy có chút lo lắng, thăm dò gọi một tiếng: ”Tịnh Linh?”

Tịnh Linh lấy lại tinh thần, cúi đầu nhẹ giọng nói: “Ta không sao, hôm nay là ta vô cớ gây sự, ta, ta xin lỗi.”

“Thôi ta đi trước đây.” Không chờ ta trả lời, Tịnh Linh cầm lấy ô, cúi đầu đi vào trong màn mưa.

Ta nhìn theo bóng dáng của nàng đi trong màn mưa, cũng không ngăn cản.

Bây giờ hai chúng ta đều cần phải bình tĩnh lại.

Kiều Khuynh Trác không ngờ cuối cùng lại ồn ào tới như vậy, tự biết mình đuối lý, thận trọng gọi ta từ sau lưng: “Từ Từ, muội ổn chứ?”

Ta trừng mắt hung hăng nhìn huynh ấy, hốc mắt đỏ bừng, ánh nhìn giận dữ.

Ta hiện tại lửa giận ngút trời, Kiều Khuynh Trác tự nhiên cũng có thể nhìn ra. Huynh ấy có chút lúng túng bước đến gần ta hai bước:” Cả người muội ướt sũng rồi, có muốn tắm trước không?”

Ta trừng mắt nhìn huynh ấy cũng mệt rồi, dời tầm mắt sang hướng khác, chẳng muốn nhìn huynh ấy.

“Hay là, hay là ta lại bóc cho muội quả quýt khác nhé?”

Kiều Khuynh Trác nhìn trên bàn, phát hiện trên bàn chỉ còn một đống vỏ quýt, trong tay Thúy Nhi đang cầm nửa quả quýt, trên tay đều là nước quýt.

Thúy Nhi giật mình một cái, vội vàng bỏ nửa quả quýt trên tay xuống: “Thiếu gia thứ tội, tướng quân thứ tội! Thúy Nhi vừa rồi quá căng thẳng, nên, nên không thể ngậm được miệng.........”

Kiều Khuynh Trác lặng lẽ thở dài, bắt đầu tìm kiếm xung quanh cái giẻ lau bị ta lấy đi vừa nãy.

Thúy Nhi hai tay cầm giẻ lau trình lên, thăm dò hỏi: “Trong cung còn một ít trái cây khác, hay là nô tỳ đi lấy một ít về cho thiếu gia lột vỏ cho tướng quân nhé?”

“Được thôi” Không đợi Kiều Khuynh Trác mở miệng, ta cười lạnh nói: “Thúy Nhi, mấy ngày trước Hoàng Thượng có ban thưởng một số cống phẩm hoa quả quý hiếm của các quốc gia khác, ngươi đi lấy về đây cho đại thiếu gia, để cho huynh ấy thỏa thích lột, LỘT. LỘT. VỎ”!”

Ta gằn thật mạnh ba chữ cuối cùng, Thúy Nhi lập tức hiểu ngay, hai tay dâng đĩa hoa quả đến trước mặt Kiều Khuynh Trác: “Thiếu gia, đây là một loại trái cây quý hiếm được nước láng giềng cống nạp, tên gọi là sầu riêng, mời thiếu gia lột vỏ cho tướng quân, để tướng quân có thể sớm nguôi giận.”

Kiều Khuynh Trác nhìn vào quả sầu riêng đang nhe nanh múa vuốt nằm trên đĩa, trên trán chả ra một giọt mồ hôi lạnh: “Muội muội tốt của ta, cái này, cày này cũng không cần thiết chứ?”

“Sao lại không cần thiết?” Ta mỉm cười ngồi xuống bên cạnh bàn: “Muội sẽ ngồi chờ huynh trưởng kính yêu của muội lột vỏ cẩn thận. Huynh nhớ là phải dùng tay không lột vỏ đó nha~”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận