Thuyết phục Thái hậu cũng không phải việc gì khó, bởi vì thông minh như Thái hậu, làm sao có thể không biết đây là biện pháp tốt nhất hiện giờ.
Rất nhanh, tin tức Hoàng Thượng hồi cung truyền khắp triều dã.
Đồng thời, tin tức Hoàng thượng bị thương cũng đồng thời truyền ra ngoài. Tịnh Linh mặc long bào vào, dùng khăn che mặt che đi nửa khuôn mặt dưới, cùng đi với ta gặp một bộ phận đại thần bao gồm cả Tô Thụy.
Ta lấy thân phận Minh quý phi hầu hạ tả hữu, tận lực dùng bản thân ngăn trở tầm nhìn của các quan viên, để tránh làm cho người ta phát giác hình thể nàng cùng Tô Phất có sự khác biệt.
Chỉ để họ thấy trong chốc lát, ta liền lấy lý do "Hoàng thượng long thể không tốt" đem Tịnh Linh mang đi.
Chúng ta đều rất rõ ràng phương pháp này chỉ có thể làm cho Tô Thụy hoài nghi, không thể hoàn toàn làm cho hắn tin tưởng Tô Phất thật sự hữu kinh vô hiểm trở về.
Nhưng tình huống hiện tại, có thể kéo dài nhất thời là nhất thời, chỉ cần nghĩ biện pháp kéo dài tới khi Tô Phất trở về là được.
Cùng lúc đó, đội ngũ tinh anh phái đi bắc cảnh truyền đến mật tín, nói là tìm được bội kiếm Tô Phất đánh mất.
Tin tức này không thể nói là vui hay buồn, nhưng ta cũng không rảnh suy nghĩ nhiều như vậy.
Ta hiện tại mỗi ngày đều bận rộn cùng Tịnh Linh phê duyệt tấu chương.
Ta hiểu binh pháp, Tịnh Linh hơi hiểu một chút đạo trị quốc, hai chúng ta cùng lên, lại thỉnh thoảng hướng Thái hậu nương nương xin giúp đỡ, đem tấu chương phê duyệt xong cũng không tính là việc khó gì.
Nhưng khó thì khó ở chỗ, chúng ta phải nghĩ biện pháp bắt chước chữ viết và ý tưởng của Tô Phất để phê duyệt.
Ta cùng Tịnh Linh cơ hồ lật xem tất cả tấu chương trước kia của Tô Phất, tận lực bắt chước không để cho người ta nhìn ra manh mối.
Cứ như vậy lại gập ghềnh qua gần hai tháng, Tô Thụy lại bắt đầu lao lên như con thiêu thân.
Hắn bắt đầu dâng tấu thỉnh cầu Hoàng thượng vào triều, trấn an lòng dân.
Tính ra đã qua gần hai tháng, theo lý mà nói "Hoàng thượng" cũng quả thật nên vào triều.
Nhưng Tịnh Linh như vậy nhiều lắm chỉ có thể nửa che nửa đậy lừa gạt một chút, nếu thật quang minh chính đại ngồi vào trước mặt người khác, vậy còn không được một phút đồng hồ đã bị nhìn thấu.
Tấu chương của Tô Thụy bị từ chối. Ta biết, điều này không thể nghi ngờ càng làm cho hắn hoài nghi.
Sắp kéo không nổi nữa rồi, phải nhanh chóng tìm được Tô Phất.
Người phái ra ngoài tìm kiếm Tô Phất hai tháng qua đá chìm biển rộng, không có nửa điểm tin tức truyền tới.
Ta đột nhiên có loại ý nghĩ đáng sợ, có thể là tin tức đều bị người chặn lại hay không?
Trên triều đình này, Tô Phất để lại cho chúng ta không nhiều người có thể tin. Nếu như tin tức thật sự bị người chặn lại, vậy chúng ta chỉ có thể ngồi chờ chết.
Nghĩ tới nghĩ lui, ta quyết định tự mình đi Bắc cảnh một chuyến xem tình huống.
Ta đem ý nghĩ này nói cho Thái hậu, Thái hậu đồng ý, bởi vì hiện tại quả thật chỉ có Minh quý phi không hề tồn tại như ta mới không khiến cho Tô Thụy chú ý.
Ta dặn dò A Lục bảo vệ tốt Thái hậu và trưởng công chúa, dưới sự an bài của Thái hậu, lặng lẽ ra khỏi cung.
Vì không muốn bị người khác phát hiện, ta đặc biệt chọn đêm khuya, thay trang phục dạ hành, đeo một chiếc mặt nạ màu đen, tận lực hòa làm một thể với đêm tối.
Vừa ra cung, ta liền giục ngựa mau chóng chạy về phương bắc.
Ước chừng qua một canh giờ, ta vì đi đường tắt mà đi một con đường hẹp quanh co.
Trên đường đột nhiên lóe ra một bóng người, ta theo bản năng kéo chặt dây cương. Khi nhìn thấy người nọ cầm trường mâu dưới ánh trăng, trong lòng ta căng thẳng, người này sợ là lai giả bất thiện.
Vừa nghĩ ra, ta không chỉ không có giảm tốc độ, ngược lại vọt tới, ở trước mặt người nọ vài mét nắm chặt dây cương, trực tiếp phóng ngựa từ trên đầu hắn vượt qua.
Móng ngựa rơi xuống đất, tảng đá trong lòng ta còn chưa rơi xuống, một quả phi tiêu từ chỗ tối bay ra, đâm ở trên đùi ngựa sau.
Ngựa của ta còn chưa đứng vững, kêu dài một tiếng, ngã nhào xuống đất.
Ta bị quăng ra ngoài, lăn lộn trên mặt đất vài vòng mới dừng lại.
Ta không để ý đau đớn, giãy dụa từ trên mặt đất đứng lên muốn nhanh chóng rời đi, vừa ngẩng đầu mới phát hiện, chẳng biết lúc nào, một đám sĩ tốt từ bốn phương tám hướng vây quanh tới, đông nghịt một mảnh.
Ta đã không còn đường để đi.
Đối diện ta, Tô Thụy từ trong đám sĩ tốt đi ra, chắp tay cười tủm tỉm chào hỏi tôi: "Thật sự là đã lâu không gặp, Minh quý phi... hoặc là nói, Kiều tướng quân?"
Ta không biết đến tột cùng là bước nào xảy ra sai lầm.
Bởi vì là song sinh, từ đánh ta tiến cung tới nay, chưa từng có người hoài nghi qua thân phận của ta, thế cho nên ta căn bản sẽ không nghĩ tới sẽ bị Tô Thụy cho nhận ra.
Ta bị tháo mặt nạ áp đến trước mặt Tô Thụy, hắn tựa hồ là nhìn ra nghi hoặc của ta: "Ta trời sinh nhận biết người rất chuẩn, xem ra hoàng huynh của ta tựa hồ chưa từng đề cập qua với Kiều tướng quân nhỉ.”
"Huống chi, Kiều tướng quân một thân ở trên chiến trường rèn luyện ra khí tràng là cực kỳ đặc biệt, mặc dù lúc ấy tướng quân ăn mặc thành dáng vẻ quý phi, cũng thật sự là khó có thể làm cho người ta nhận lầm."
Tô Thụy cúi người, hất cằm ta lên, mập mờ không rõ nói: "Nhưng khuôn mặt Kiều tướng quân này thật đúng là khuynh quốc khuynh thành, giả trang thành nữ nhân cư nhiên không hề không hợp. Cũng không biết đến tột cùng là vì bảo vệ Hoàng thượng mới hạ mình ăn mặc như thế, hay là nói tướng quân cùng Hoàng thượng quả thật có chút quan hệ không rõ ràng.
Nếu như là vế sau, vậy Kiều tướng quân không ngại cân nhắc một chút đi theo bổn vương? Bổn vương so với Hoàng thượng càng có thể làm cho tướng quân dục tiên dục tử đấy.”
Lời này vừa ra khỏi miệng, chung quanh truyền đến một trận châm biếm.
Trong lòng ta một trận ác hàn, đối với hắn liền mắng một cái: "Ngươi đánh rắm!”
Tô Thụy cũng không giận, hắn hiện tại nhìn ta ánh mắt tựa như đang nhìn một con mồi giãy dụa sắp chết, tràn ngập nghiền ngẫm cùng khinh thường: "Tướng quân trí dũng song toàn, là cái hiếm có tướng tài, chỉ tiếc cùng những lão tướng triều đình kia giống nhau, ngu trung!
Niệm tình Kiều tướng quân tận trung vì nước, để lại cho toàn thây, kéo đi dìm chết đi.”
Ta bị hai người lính kéo đến bờ sông cách con đường đó không xa. Dọc theo đường đi ta ra sức giãy dụa, nhưng chỉ phí công.
Cuối cùng, họ nhấn đầu ta xuống nước. Thời gian dài thiếu không khí bắt đầu làm cho trước mắt ta biến thành màu đen, chỉ có thể nghe thấy âm thanh bong bóng khí vỡ tan bên tai.
Ý thức của ta bắt đầu mơ hồ một cách không kiểm soát được, và nhiều ký ức dâng trào.
Có tình cảnh lúc nhỏ cùng Kiều Khuynh Trác chơi đùa...
Có ta lần đầu tiên tập võ, phụ thân ở một bên ân cần dạy dỗ......
Khi Kiều Khuynh Trác mất tích, ta len lén gạt nước mắt......
Lúc chọn nha hoàn, Thúy Nhi ngẩng mặt hướng ta cười non nớt......
Sau khi vào quân doanh gặp Tô Phất, hắn ôm vai ta xưng huynh gọi đệ......
Ta lần đầu tiên bước vào Thừa Minh cung đã nhìn thấy bố cục trong cung......
Cùng với hình ảnh lần đầu tiên nhìn thấy Tịnh Linh trong Thừa Minh cung.
Nhớ lại đến đây dường như trở thành ranh giới, hồi ức từng đoạn dần nối liền rõ ràng, tất cả đều là những ngày ở chung với Tịnh Linh.
Từ một năm trước cô ấy đối chọi gay gắt với ta, đến sau đó tiêu tan hiềm khích lúc trước, rồi đến lời tạm biệt của nàng ấy với ta cách đây không lâu.
Ta chưa bao giờ biết, nguyên lai những thứ hồi ức nhỏ vụn vụng về đáng yêu của tiểu công chúa ở trong lòng của ta lưu lại nhiều như vậy.
Vỡ vụn, nhưng ký ức vẫn còn mới mẻ, không thể quên.
Thật đáng tiếc, ta không thể giúp nàng mang anh trai về, thậm chí cũng không có biện pháp nói lời tạm biệt với nàng ấy, nói cho nàng ấy biết, ta thích nàng ấy, rất thích rất thích.
...... Đúng vậy, hóa ra ta thích nàng ấy......
Ngay khi ý thức của ta dần dần ly tán, trước mắt một đạo bạch quang hiện lên, không khí đã lâu không thấy rót vào xoang mũi.
Lúc này ta đã ở vào trạng thái nửa hôn mê, tê liệt ngã xuống đất. Ngực đột nhiên một trận đè ép, ta giật mình, "Oa" một tiếng xoay người phun ra một đống nước.
Khuỷu tay chống đất, ý thức dần dần hồi phục. Tầm mắt vừa tập trung, liền nhìn thẳng vào đôi mắt hung bạo trên thi thể trước mặt.
Ta hoảng sợ lập tức ngồi dậy, hoàn toàn tỉnh táo, lúc này mới phát hiện cỗ thi thể trước mặt này chính là một trong hai binh sĩ đã áp giải ta.
Trên cổ của hắn có một vết cắt, không dài nhưng rất sâu, máu cuồn cuộn không ngừng chảy ra, trên mặt đất hội tụ thành một vũng.
Vết thương này thập phần tinh chuẩn, một đao mất mạng.
Ta cứng ngắc quay đầu lại, đối diện với một đôi con ngươi màu sắc cực nhạt.
Cậu bé vẫn mặc quần áo cũ nát, nhưng sạch sẽ gọn gàng. Trên tay nó nắm một con dao nhỏ, trên lưỡi dao dính một chút vết máu.
Ta nhớ ra nó, là tên trộm nửa năm trước ta và Tịnh Linh gặp ở trên đường cái.
Ta làm sao cũng không nghĩ tới sẽ là nó đột nhiên xuất hiện cũng cứu ta, càng không nghĩ tới thiếu niên thoạt nhìn nghèo rớt mùng tơi này, cư nhiên thâm tàng bất lộ như thế.
Thiếu niên thấy ta vẫn nhìn đao trong tay hắn, giống như làm sai chuyện đem đao giấu ở sau lưng.
Tiếp theo, nó lấy ra một cái hà bao, đưa tới trước mặt ta: "Cái này, trả lại cho ngươi.”
Ta tập trung nhìn lại, đây chính là hà bao nửa năm trước Tịnh Linh cho nó, không nghĩ tới nó không chỉ dùng đến, còn vẫn giữ lại ý nghĩ tìm cách trả lại.
Trong lúc nhất thời, trong lòng ta ngũ vị tạp trần, có chút cảm khái.
Nhưng rất nhanh, ta liền không có thời gian cảm khái, ta nắm lấy tay thiếu niên, vội vàng hỏi: "Vừa rồi đám người kia đi đâu rồi?"
Thiếu niên trên mặt đỏ lên, nhưng thấy ta thần sắc lo âu, không chút kéo dài chỉ về một cái phương hướng.
Ta nhìn theo hướng đó, trong lòng trầm xuống.
Đó là hướng cung điện hoàng gia.
Nghĩ đến Tô Thụy nghi ngờ rất nhiều, cuối cùng quyết định liều một phen, đêm nay bức vua thoái vị.
Không nghĩ tới nửa đường gặp ta, ngược lại chứng thực nghi ngờ trong lòng hắn.
Nhưng Thái hậu cùng Tịnh Linh bây giờ đều còn ở trong cung!
Lòng ta nóng như lửa đốt, muốn nhanh chóng chạy tới, nhưng ta còn chưa hoàn toàn khôi phục lại, hai chân như nhũn ra, vừa mới đứng lên thiếu chút nữa lại ngã ngồi xuống.
Thiếu niên vội vàng đỡ ta một phen, thấy ta lo lắng như thế, lại vội vã rời đi, lúc trở về dắt hai con ngựa.
Là ngựa của bọn chúng.
Thiếu niên nhìn về phía hai cỗ thi thể trên mặt đất. Ta hiểu ý, tiếp nhận dây cương, trong lòng thập phần cảm tạ.
Thiếu niên này đối với ta mà nói là ân nhân cứu mạng, mà ta đã từng bất quá là giúp hắn một ân huệ nhỏ. Sau khi xoay người lên ngựa, ta nhìn hắn hỏi: "Ngươi tên là gì?”
Thiếu niên ngồi trên ngựa, đôi mắt nhạt đến mức không giống người Trung Nguyên chớp một cái.
“Ly.”
Ta giục ngựa chạy như điên, đi đường vòng tránh xa Tô Thụy, ỷ vào một mình hành động nhanh, trước một bước vòng tới cửa ngầm hoàng cung.
Ly đi theo ta vào hoàng cung.
Lúc này Tô Thụy đã mang binh đến ngoài cửa thành, trong hoàng cung một mảnh binh hoang mã loạn, binh lực còn sót lại trong cung đều liều mạng bảo vệ cửa cung, phòng ngừa bị bên ngoài đánh vỡ.
Nhắc tới cũng trùng hợp, ta vừa mới vào cung không lâu đã gặp A Lục. Tình thế khẩn cấp, chúng ta cũng không rảnh rỗi tán gẫu, lập tức quyết định ta đi tìm Tịnh Linh, mà hắn phụ trách mang Thái hậu rút lui.
Ta dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới cung điện Tô Phất, trong cung lại không có một bóng người.
Ta lại xoay người đi Tịnh Linh cung điện của mình, như trước bổ nhào vào khoảng không.
Hơn nửa đêm, Tịnh Linh hai chỗ đều không ở, cô ở đâu?
Chẳng lẽ ở ngự thư phòng?
Ta cấp hỏa công tâm, đang chuẩn bị chạy tới ngự thư phòng, Ly đột nhiên kéo ta lại, chỉ chỉ Kim Loan điện: "Nơi đó.”
Sau đó, nó lại chỉ chỉ mũi mình: "Ngửi được.”
Ý của nó là nó nhớ rõ hơn nữa có thể ngửi được mùi trên người Tịnh Linh, tiến tới phán đoán ra Tịnh Linh hiện tại đang ở trong Kim Loan điện sao?
Cái này không khỏi có chút quá nhảm nhí, chưa đề cập tới khứu giác của nó có linh mẫn như vậy hay không, chỉ là Kim Loan điện cách nơi này khoảng cách cũng làm cho người ta không thể tưởng tượng nổi.
Nhưng liên tưởng đến thân thủ không thể khinh thường trước đó, ta ngựa chết cũng như ngựa sống, xoay người đi vào mật đạo.
Mật đạo này có chút bí ẩn, nối thẳng vào trong Kim Loan điện, chỉ là người biết rất ít.
Ta mang theo Ly đi vào mật đạo, cơ hồ là lần mò trong bóng tối một đường va đụng lung tung, rốt cục cũng đến cuối.
Ta giơ tay đẩy lên đỉnh đầu, nắp đậy trên đầu đã bị ta đẩy lên, ánh sáng tràn vào mật đạo, một hồi chuông đồng "Đinh linh đinh linh" từ yếu đến mạnh truyền tới bên tai.
Hai chân ta đạp trên vách đá mật đạo, mượn lực bò lên. Lối ra mật đạo đối diện phía sau long ỷ, vừa ra mật đạo ta liền thấy Tịnh Linh ngồi ở trên long ỷ, trong tay đang nhịp nhàng lắc chuông đồng nhỏ.
Nghe được động tĩnh, nàng quay đầu lại, thấy là ta, cư nhiên nở nụ cười nhẹ nhõm như vừa trút được gánh nặng.
Ta vốn tưởng rằng nàng ấy sẽ rất bối rối, nhưng nàng ấy lại bình tĩnh khiến ta bất ngờ, ta bất chấp tìm hiểu nguyên nhân, vội vàng tiến lên bắt lấy cổ tay nàng ấy kéo vào trong mật đạo: "Đi thôi, nhanh lên!”
Tịnh Linh hất tay ta ra: "Ta không đi.”
"Nàng biết nàng đang nói gì không?" ta ngạc nhiên, "Hiện tại Tô Thụy bức vua thoái vị! nếu nàng còn không đi bị hắn bắt được, hắn sẽ phán nàng tội mạo danh thay thế, hắn sẽ không bỏ qua cho nàng!"
“Ta biết. "Tịnh Linh lui về phía sau hai bước, quật cường lắc đầu:" Ta không đi.”
Ta gấp đến độ cất cao giọng: "Tô Tịnh Linh, ngươi rốt cuộc muốn làm gì!”
“Nếu ta đi, ngôi vị hoàng đế này không phải là tặng cho Tô Thụy sao!”
Hốc mắt Tịnh Linh đỏ lên, hướng về phía ta rống trở lại.
Ta sững sờ tại chỗ: "... Nhưng, nhưng nàng ở lại đây, chính là chịu chết...”
“Đúng, chịu chết. "Tịnh Linh hít sâu một hơi, nàng lau nước mắt:" Cho dù là chịu chết, ta cũng muốn giúp hoàng huynh giữ ngôi vị hoàng đế này đến một khắc cuối cùng.”
"Từ nhỏ ta đã vô dụng, văn võ cũng không thể giúp đỡ hoàng huynh bề bộn, vẫn luôn là hắn bảo hộ ta, hiện tại, hắn đã xảy ra chuyện, ta nhưng ngay cả ngôi vị hoàng đế của hắn cũng không thể giúp hắn giữ được!"
"Ta biết nếu để cho Tô Thụy tìm được ta, hắn sẽ phán ta tử tội. Nhưng là, thay vì nửa sau cuộc sống ở bất lực hối hận cùng áy náy bên trong, ta tình nguyện thủ hộ đến khắc cuối cùng, cho dù cuối cùng là chết..."
“Ta không hối hận!”
“Từ Từ, ngươi đi đi.”
Ta có thể hiểu được cảm giác của Tịnh Linh.
Tựa như ta trước kia trấn thủ biên cương lúc đồng dạng, cho dù là chết trận sa trường, cũng phải bảo vệ quốc thổ, tuyệt không hối hận.
Khi đó, tín ngưỡng của ta là bảo vệ biên cương. Hiện tại, tín ngưỡng của Tịnh Linh là bảo vệ ngôi vị hoàng đế của Tô Phất.
Ta đột nhiên liền thoải mái, làm đào binh cho tới bây giờ cũng không phải lựa chọn của ta, cho dù hiện tại cũng giống như vậy.
Được, không đi thì không đi, ta cũng không đi.
Tịnh Linh có chút luống cuống, nàng đem ta hướng mật đạo nơi đó đẩy một phen: "Ngươi ở lại làm gì!”
“Ta không đi. " Ta học theo bộ dáng lúc trước của nàng, quật cường lắc đầu:" Ta nói rồi, ta sẽ bảo vệ nàng.”
Tịnh Linh đột nhiên nở nụ cười.
Nàng giống như là bị điểm huyệt cười, càng cười càng khoa trương, cười đến nước mắt đều trào ra.
Ta không biết nàng đây là làm sao vậy, đang nghĩ lại có phải nói sai cái gì hay không, Tịnh Linh ôm bụng, lau đi nước mắt khóe mắt: "Thật là...... Ý trời đi, hai lần đều là ngươi, hai lần đều là ngươi ở bên cạnh ta.
Hai lần?
Ta không kịp phản ứng, giấu đầu hở đuôi gãi gãi mặt: "Nàng biết rồi à.”
“Ta cũng không phải kẻ ngốc. "Tịnh Linh hít mũi một cái, ngừng cười:" Không phải anh trai ngươi, vẻ ngoài giống như vậy chỉ có thể là ngươi. Sau đó ta tìm Thúy Nhi hỏi một chút, cô ấy cũng thừa nhận rồi.”
Không thể tưởng được ta thiên phòng vạn phòng, cư nhiên vẫn tính bỏ sót Thúy nhi.
Ta có chút ngượng ngùng: "Cái kia, ta không phải cố ý gạt nàng, kỳ thật ta..."
Tịnh Linh chặn lời ta.
“Ta thích ngươi.”
Đầu óc ta trống rỗng, miệng giống như là không mở ra được, chỉ có thể nghe Tịnh Linh nói chuyện với mình.
Tịnh Linh thở phào nhẹ nhõm, hai má ửng đỏ: "Quên đi, đã đến lúc này rồi, bây giờ còn không nói, phỏng chừng về sau cũng sẽ không có cơ hội nữa.
“Ta thích ngươi, không phải thiếu niên che mặt cứu ta trên đường cái, chỉ có ngươi, Kiều Khuynh Từ.”
Binh hoang mã loạn bên ngoài Kim Loan điện tựa hồ đều đang cách ta đi xa, bên tai chỉ còn lại tiếng tim đập kịch liệt trong thân thể. Tâm tình của ta ngũ vị tạp trần, nhìn Tịnh Linh đem chuông đồng nhỏ trong tay đưa đến trước mặt ta.
"Đây là lễ vật hoàng huynh tặng ta khi còn bé, khi đó, hắn nói với ta, chỉ cần ta gặp chuyện gì sợ hãi, lắc chuông, hắn sẽ đến bên cạnh bảo vệ ta."
"Thực tế là huynh ấy cũng làm như vậy. Khi còn nhỏ, huynh ấy sẽ đến bên ta bất cứ khi nào ta lắc chuông đồng."
“Hoàng huynh lần cuối cùng xuất hiện khi ta rung chuông đồng, là lúc phụ hoàng định đưa ta ra ngoài hòa thân, khi đó trong cung cũng chỉ còn lại một mình ta là công chúa.”
"Vì không cho ta đi hòa thân, hoàng huynh đi trước cửa cung điện phụ hoàng quỳ một ngày một đêm, cuối cùng tuy rằng ngăn cản được, nhưng hắn lại bị phụ hoàng đưa đến biên cương."
"Khi đó ta rất khổ sở, ta cảm thấy là ta liên lụy hoàng huynh, là ta làm hại hắn bị đưa đi biên cương... Hoàng huynh đi rồi, ta rung chuông hắn sẽ không bao giờ tới nữa, nhưng ta cũng trưởng thành, ta hẳn là phải học cách tự bảo vệ mình."
Tịnh Linh lắc chuông đồng hai cái, si ngốc lâm vào trong hồi ức: "Sau đó, phụ hoàng băng hà, hắn đem ngôi vị hoàng đế cho hoàng huynh, nói thật, ta cảm giác đây là quyết định anh minh nhất cả đời hắn làm.”
“Hoàng huynh về tới kinh thành. Ngày đăng cơ, ta trốn trong cung điện, ôm ảo tưởng không thực tế lắc chuông đồng, hoàng huynh quả nhiên không tới.”
“Ta biết hoàng huynh vĩnh viễn sẽ không tới, bởi vì hắn là hoàng đế khắp thiên hạ, sẽ không chỉ bảo vệ một mình ta nữa.”
Tịnh Linh nắm tay ta lên, đem chuông đồng đặt vào trong lòng tay ta.
“Lúc sợ hãi rung chuông bất tri bất giác đã trở thành thói quen của ta, nhưng hoàng huynh sau khi đăng cơ vẫn bảo vệ ta rất tốt. Từ đó về sau, ta tổng cộng rung chuông hai lần.”
“Một lần là ở ngoài cung gặp phải tên lưu manh, còn có một lần chính là vừa rồi.”
“Lúc ở ngoài cung, ngươi che giấu thân phận, nhưng vẫn cho ta một loại cảm giác rất quen thuộc. Sau đó ta nhận lầm thành ca ca của ngươi, hắn cho ta cảm giác rất giống, nhưng lại xa lạ. Khi đó ta cũng cảm giác, ta đối với việc thích hắn giống như đột nhiên không còn.”
"Nhưng là loại cảm giác này tại nhìn thấy ngươi thời điểm lại càng ngày càng mãnh liệt, dẫn đến ta không dám gặp ngươi..."
Thanh âm Tịnh Linh càng ngày càng thấp, mặt cũng càng ngày càng đỏ. Cuối cùng, nàng che mặt, nở nụ cười tự giễu: "Thích một cô gái, rất ghê tởm phải không? Ta đều cảm thấy mình rất ghê tởm.”
“Nếu như ngươi cảm thấy ghê tởm, van cầu ngươi cũng đừng nói ra, ta chỉ là không muốn nhịn nữa......”
Tịnh Linh hiện tại vừa thẹn vừa quẫn, nhưng ta lại mạc danh kỳ diệu rất vui vẻ, là cái loại từ trong ra ngoài đều vui vẻ, vui vẻ đến ta thậm chí đã quên sợ hãi tử vong sắp tới.
Ta nắm trong tay chuông đồng, giống như cách Tịnh Linh cẩn thận từng li từng tí giao cho ta sự chân tình, không tiếng động cười ngây ngô, hơi có chút ngượng ngùng dời tầm mắt: "Ta còn tưởng rằng, người ghê tởm chỉ có một mình ta.”
Hai ngón tay Tịnh Linh hé lộ ra hai con mắt, trừng thật lớn.
“Đời này hẳn là không có khả năng rồi, kiếp sau, để ta làm nam nhân tới cưới nàng đi.”
Tịnh Linh cả người run lên một chút, khe ngón tay một lần nữa đóng lại. Nàng che mặt chậm rãi dựa vào trong lòng ta, xem như mặc đồng ý.
Tiếng chém giết bên ngoài hoàng cung dần dần yếu đi.
Kết thúc rồi.
Nhưng kết cục như vậy... cũng không tệ.
Ta ôm eo Tịnh Linh, quay đầu nhìn cửa lớn Kim Loan điện chậm rãi đẩy ra.
Nhưng ngoài cửa cũng không phải Tô Thụy vênh váo tự đắc, tiểu nhân đắc chí.
Tô Phất cầm bội kiếm, trên người loang lổ vệt máu, bóng hắn ngược trong nắng sớm, nụ cười tươi đẹp trước sau như một lại làm cho người ta an tâm.
“Đừng sợ, kết thúc rồi.”
Đêm đã qua, trời đã sáng.