Tình Mê Pháp Lan Tây

Alex đang mạnh mẽ hôn
Sở Lăng, dùng thân thể cường tráng vạm vỡ của mình áp phía trên khiến
cho Sở Lăng không có cách nào thoát được, thế nhưng ngay lúc anh vừa xé
được mảnh áo ngủ của Sở Lăng thì “phanh” một tiếng, cửa phòng bật mở,
Ray lớn tiếng kêu tên anh sau đó cùng với một đám thủ hạ xông vào.

“A, chết tiệt!” Alex tức giận rủa thầm một tiếng, nằm trên người Sở Lăng quay đầu lại quát to: “Ray, ai bảo các người lên đây?”

“A? a….” Ray líu cả lưỡi, căn bản không thể nói được gì, đám thủ hạ phía sau cũng đồng dạng há to miệng.

Alex cúi đầu liếc nhìn Sở Lăng đang nằm dưới thân mình, hai mắt nhắm lại,
hàm răng cũng cắn chặt môi dưới, bởi vì bị người khác nhìn thấy tình
cảnh này mà vô cùng xấu hổ cùng tức giận.

Alex nhìn thấy sắc mặt
trắng bệch của Sở Lăng, cứ như hận không thể đâm đầu vào đâu đó chết đi, cơn tức giận trong ngực cũng xẹp xuống, dục vọng mãnh liệt cũng tan
biến hơn phân nữa, anh vươn tay kéo chăn đắp lên người cậu sau đó mới

đứng dậy, khẽ thở dài: “Lăng, em nghĩ ngơi trước đi.”

Hành động
yêu thương cùng với giọng điệu vô cùng nhẹ nhàng khiến cho Ray cùng đám
vệ sĩ đang đứng ngay cửa lần thứ hai rớt cằm xuống đất. Trời ạ, đó có
thật là Alex mà bọn họ biết từ trước đến nay không vậy? Tất cả trước mắt đều là thật sao?

Alex xoay người đối mặt với đám thuộc hạ, vẻ ôn nhu thương yêu liền lập tức biến mất như mây khói, chân mày anh hơi
nhíu lại, tức giận lạnh lùng nói: “Nhìn đủ chưa còn không mau cút?”

Ray cùng đám vệ sĩ lập tức thở phào nhẹ nhõm, biểu tình lãnh khốc, giọng
nói lạnh lùng như băng đá này mới chính là người bọn họ quen biết.

Sau khi nói xong Alex cũng không thèm để mắt đến vẻ mặt ngu ngốc của đám
thuộc hạ, đi thẳng đến phòng thay quần áo bên cạnh nhà tắm.

Ray
phất tay cho đám vệ sĩ lui ra, sau đó xoay người rời khỏi, lúc khép lại
cửa phòng thì nhìn thấy lưỡi kiếm cắm sâu trên mặt cửa, anh chần chờ một chút sau đó đưa tay gỡ xuống, dù sao tên Jason kia cũng là một nhân vật nguy hiểm, tốt nhất không nên cho cậu ta có cơ hội tiếp xúc với vũ khí.

Sau khi thay một bộ quần áo tây trang hắc sắc, Alex đi ra bước về phía
giường liếc nhìn Sở Lăng một chút, thấy cậu nắm chặt chăn xoay lưng về
phía mình cũng hiểu được lúc này cậu không muốn để ý đến anh, có lẽ cũng nên để cậu nghĩ ngơi một chút, nghĩ vậy anh liền xoay người rời khỏi
phòng.

Alex vừa mở cửa đã thấy Ray đang đứng dựa vào hành lang
chờ anh, thấy anh lập tức đi thẳng vào vấn đề: “Alex, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”


Alex khép lại cửa phòng, thản nhiên nói: “Chính là những gì anh đã thấy.”

Ray nhíu mày: “Sao không giết cậu ta?”

“Trước giờ ta chưa hề nói muốn giết em ấy”. Alex đưa tay bắt lấy lưỡi kiếm của Sở Lăng, xoay người đi về phía cầu thang.

Ray kinh ngạc hỏi lại: “Alex, sao anh lại để cậu ta ở trong phòng một mình?”

Alex vừa đi vừa nói: “Em ấy cần nghĩ ngơi.”

Ray vội vàng bám theo sát gót anh: “Thế nhưng…anh còn không chịu khóa trái cửa phòng.”

“Ngươi nghĩ khóa cửa có thể cản được em ấy sao?”

“Vậy…dù sao cũng nên gọi người lên canh giữ?”

“Không cần thiết…”Alex vừa nói vừa bắt đầu bước xuống lầu.

Ray cũng vội vàng theo sau: “Alex, sao lại không cần …? Anh không sợ cậu ta trốn thoát sao?”


Lúc này, Alex đã đi xuống tới phòng khách, đám vệ sĩ canh giữ phòng khách im lặng đứng nghiêm trang.

“Em ấy sẽ không trốn.”

Ray hoàn toàn không thể hiểu được: “Anh làm sao biết cậu ta sẽ không chạy trốn?”

Alex đột nhiên xoay người lại nhìn Ray, khóe miệng cong lên tạo thành một nụ cười thỏa mãn: “Bởi vì bây giờ em ấy muốn bước xuống giường thì phải
cần người đỡ, làm sao trốn thoát được? Đợi đến khi hồi phục thể lực, ít
nhất cũng đến ngày mai.”

Ray ngẩn người một lúc mới hiểu được ý
của anh, lập tức hoảng sợ: “Alex, anh không phải đã…đã…” Anh chợt nhớ
lại tình cảnh lúc mình không cẩn thận xông vào phòng, nếu như anh không
nhớ nhầm, Alex cùng tên Jason kia đều đang mặc áo ngủ, mà tóc Alex đến
bây giờ vẫn còn chút ẩm ướt —— chúa ơi, không phải Alex đã đem tên Jason kia ăn sạch sẽ chứ? Tốc độ làm việc của Alex quả thật nhanh đến chóng
mặt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận