Tình Mê Pháp Lan Tây

Gore vừa đo nhiệt độ cho Sở Lăng xong kinh ngạc hỏi:

“Alex, tôi mới rời khỏi hai ngày, sao Jason lại biến thành bộ dạng này? Cậu
rốt cuộc chăm sóc cậu ta thế nào vậy? Không phải lại cãi nhau rồi lại
dầm mưa đi? Ân… không đúng, hai ngày nay không có mưa?”

Ray ở bên cạnh hừ một tiếng:

“Chăm sóc? Alex căn bản là muốn đặt cậu ta vào chỗ chết? Tôi thấy chi bằng cứ bắn cậu ta một phát chết cho nhẹ nhàng.”

Gore bỗng nhiên kêu lên một tiếng, thì ra ông vô tình giật trúng áo Sở Lăng, đương nhiên cũng nhìn thấy những vết thương chằn chịt trên người cậu,
ông ngây người một chút, đột ngột xoay người lại hỏi:

“Alex, đã xảy ra chuyện gì?”

Alex vẫn trầm mặt không hề nói một câu.

Ray thở dài nói: “Gore, Jason không phải mắc mưa, mà là bị Alex cường bạo
làm bị thương nên phát sốt, ông nhanh chóng kiểm tra rồi trị thương cho
cậu ta đi.”

Gore nhìn chàng trai đông phương đang nằm hấp hối
trên giường hai ngày trước vẫn còn tuấn mỹ mê người, không dám tin nhìn
chằm chằm Alex:

“Là thật sao?”

Alex không trả lời được, chỉ có thể cam chịu.

Gore chăm chú nhìn Alex hai giây, sau đó xoay người rút ra một cái găng tay
kháng khuẩn đeo vào tay phải, tay trái xốc chăn lên, rồi cởi áo ngủ Sở
Lăng ra.

Alex lập tức nghiêng mình qua chặn ông lại, nhíu mày nói:

“Gore, ông muốn làm gì?”

Gore tức giận nói: “Tôi là bác sĩ, còn có thể làm gì? Cậu không cho tôi kiểm tra, tôi làm sao biết Jason bị thương như thế nào?”

Alex tuy rằng trăm ngàn lần không muốn cơ thể Sở Lăng lộ ra trước mặt người
khác, nhưng quả thực hiện tại không có cách nào phản bác lại.

Gore không kiên nhẫn nói:

“Jason sốt rất cao, không thể chậm trễ nữa, cậu mau tránh ra, đừng có cản trở tôi.”

Alex cắn chặt răng, đành lui ra hai bước, nhưng vẫn quay đầu lại lạnh lùng
nhìn Ray liếc mắt một cái, Ray ngầm hiểu khẽ nhún vai, nhanh chóng đi
tới tít ngoài cửa.

Gore nhìn thấy trên đôi chân thon dài của Jason tràn ngập vết thương xanh tím, không khỏi chửi nhỏ một câu:

“Tên chết tiệt này sao có thể ra tay như vậy?”

Tới khi ông cẩn thận tách hai chân Sở Lăng ra nhìn thấy vết thương vô cùng thê thảm, lại không nhịn được mắng một câu:

“Alex, cậu đúng là một con súc sinh.”

Alex đứng bên cạnh Gore, nhìn ông cẩn thận kiểm tra vết thương, anh không
kiềm được siết chặt tay, thân mình cũng cứng ngắc, bởi vì anh hiểu rõ
tất cả những vết thương đó đều do chính mình gây ra.

Ray nói anh
cầm thú, Gore lại mắng là súc sinh, đây đều là những lời chưa ai có can
đảm dùng nó để gọi anh, nhưng lúc này bị mắng liên tục anh chỉ có thể á
khẩu không trả lời được.

Gore kiểm tra xong vết thương, quay đầu lại nhíu mày hỏi:

“Alex, cậu rốt cuộc đã tra tấn cậu ta bao lâu?”

Alex im lặng một chút, nhưng dưới ánh mắt nghiêm nghị chất vấn của Gore không thể không trả lời , Alex chầm chậm khó khăn nói:

“Từ giữa trưa …..tới rạng sáng.”

Lời vừa thoát ra, ngay cả Lôi đứng ngay cửa cũng cảm thấy khiếp sợ.

Gore tức giận chỉ tay vào mặt Alex:

“Cậu….cậu….”

Nhất thời phẫn nộ không biết nên nói gì mới tốt.

Khó khăn điều hòa lại hơi thở, Gore căm tức không chút khách khí nói:

“Tôi cần rất nhiều thiết bị và dụng cụ chữa bệnh, lập tức chuẩn bị cho tôi…”

Tiếp theo liền nói ra một danh sách tên các thiết bị dài sọc, tính ra cũng vài phút.

Alex nhíu mày nói:

“Ông muốn tôi mua hết bệnh viện à?”

Gore hung ác nói:

“Thì sao? Tiếc tiền à?”

Alex thầm than, biết rõ Gore đang cố tình chỉnh mình, cũng chỉ có thể rầu rĩ nói:

“Ông cứ đem những thứ cần liệt kê ra, tôi bảo Ray lập tức chuẩn bị.”

Gore hừ một tiếng, tựa hồ lúc này mới giảm được một chút tức giận,không quay đầu lại nói:

“Ray, ông chủ đã lên tiếng còn không mau đi làm?”

Ray kinh ngạc hỏi:

“Ông còn chưa nói cho tôi biết cần mua thứ gì mà?”

Gore quay đầu lại dùng ánh mắt “cậu thật ngốc” trừng mắt liếc Ray một cái, nói:

“Còn phải hỏi? Đương nhiên trong bệnh viện hoàng gia St. Paul có cái gì thì cứ mua hết.”

Ray không khỏi lắc đầu dở khóc dở cười, liếc nhìn Alex một cái, dùng ánh mắt nói với anh một câu:

“Anh đáng bị như vậy.”

Ngoài miệng thì nói:

“Được, tôi lập tức đi chuẩn bị.”

Xoay người rời khỏi phòng.

Tiếp theo Gore nhanh nhẹn cấp tốc truyền dịch cho Sở Lăng, sau đó cầm thuốc
mỡ muốn thoa lên vết thương, Alex liền ngăn cản, nói:

“Để tôi.”

Gore cũng không cản Alex, đem một chiếc găng tay kháng khuẩn và thuốc mỡ giao cho anh, nói:

“Cậu ta bị thương quá nặng, nến dẫn tới sốt cao không hạ, mỗi giờ phải bôi
thuốc một lần, thời điểm bôi thuốc phải vô cùng cẩn thận, không được để
cậu ta tiếp tục bị tổn thương. Hừ, này đúng là việc cậu nên làm từ sớm, miễn cho tôi nhìn thấy vết thương thì tức giận với cậu. Thật không biết cậu nghĩ gì, hai ngày trước còn yêu cậu ta chết đi sống lại, hai hôm
sau lại tra tấn đến mức sống không bằng chết, loại phương thức yêu đương này ai chịu cho nỗi? Người bị cậu yêu cũng thực xui xẻo…”

Gore
vừa lẩm bẩm quở trách vừa ngồi vào bên bàn gỗ cạnh cửa sổ ghi phiếu
chuẩn đoán bệnh, Alex thì im lặng đeo găng tay vào cẩn thận bôi thuốc
cho Sở Lăng.

Anh nhìn thấy nơi riêng tư của Sở Lăng đã tạo ra cho mình biết bao nhiêu khoái cảm lại trở nên đáng thương như vậy, đáy lòng thống khổ không biết nói bao nhiêu lần:

“Lăng, thực xin lỗi….thực xin lỗi….”

Nhưng cho dù anh có nói tới ngàn lời xin lỗi, chuyện đã xảy ra cũng không thể thay đổi được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui