“ Không cần thiết.
Tôi với cậu không thân đến mức đó.”
Được Khương Nhiễm quan tâm, anh tưởng chừng như đã vui đến biết nhường nào nhưng...!câu nói ấy được thốt ra từ chính miệng cô chẳng khác nào gáo nước lạnh gội thẳng lên đầu Thẩm Tư Niên khiến lòng anh cũng đã nguội đi vài phần.
Trái tim của Khương Nhiễm quả thật không hề dễ dàng bước vào như anh nghĩ.
Nhưng cô càng phản kháng, càng lạnh lùng thì anh lại càng hăng sức muốn thuần phục cô.
Bởi lẽ, chinh phục từ lâu đã trở thành bản tính vốn có của người đàn ông, đặc biệt là đối với phụ nữ.
Phụ nữ càng giãy dụa , càng ngang ngược thì sẽ chỉ khiến dục vọng chiếm đoạt nguyên thủy của người đàn ông càng mạnh mẽ, càng mãnh liệt hơn thôi.
Còn chưa kể đến, cô là người con gái sống trong trái tim anh suốt bấy lâu nay.
Đối với sự xa cách của cô, anh không tức giận, cũng không có đủ kiên nhẫn để tức giận.
Muốn thuần hoá một bông hồng đầy gai góc thì nhất định sẽ phải đổ máu.
Muốn làm cô yêu anh thì tất nhiên sẽ có tổn thương và trở ngại.
Muốn làm con mồi giăng bẫy thì không thể thiếu tính nhẫn nại.
Thẩm Tư Niên sẽ chờ...!chờ cô từng chút từng chút một rơi vào mạng lưới anh đã cài sẵn.
Bởi so về thủ đoạn Thẩm Tư Niên dám nhận mình đứng thứ hai, không ai nhận bản thân đứng thứ nhất.
Chiếc mặt nạ mang dáng vẻ của một Thẩm Tư Niên non nớt, ngây thơ, vô hại , yếu đuối cũng nên dần được anh biến hoá thôi.
Để có thể giam cầm cô trong chiếc lồng son vàng anh đã cất công dựng lên, anh có thể bất chấp mọi thủ đoạn cũng có thể sử dụng bất kì dáng vẻ nào.
Kể từ lần đầu tiên cô chủ động đến thăm anh thì quan hệ giữa anh và cô dường như vẫn dậm chân tại chỗ, không có sự thay đổi lớn nào.
Trước hành động của anh, với cô chỉ tồn tại sự cảm kích, đồng cảm chứ chưa hề sinh ra cảm giác rung động.
Trong suốt một tháng, thái độ của Khương Nhiễm đối với Thẩm Tư Niên vẫn không nóng không lạnh, dường như trong sạch đến nỗi không thể khiến người khác nghi ngờ.
Ngoài công việc ra thì giữa anh và cô cũng không còn chủ đề nào để nói.
Đến cả khi anh nấu cơm cho cô mỗi buổi tối nhưng lại chẳng thể được gặp mặt cô một lần, chỉ đành để thức ăn đã nấu ở đó cho cô và rời đi.
1 tháng cô cứ lạnh nhạt như vậy đủ khiến tâm trạng của Thẩm Tư Niên tụt xuống dốc không phanh, điều nay làm cho bọn Kiệt Duẫn cũng phải toát mồ hôi.
Vốn dĩ Chu Tự Lâm động đến Khương Nhiễm thì anh đương nhiên sẽ không để cậu ta sống yên ổn.
Kiệt Duẫn dự định sẽ cho cậu ấm này cùng cả Chu gia một phát chặt đứt đường sống của họ.
Nhưng ngờ đâu ông chủ của anh không vui, việc công ty Thẩm Tư Niên chẳng buồn động đến liền dành quãng thời gian rảnh ấy ra để giày vò Chu gia đến bán sống bán chết khiến người nào người nấy, chỉ cần mang họ Chu muốn chạy đến thục mạng cũng bị anh cho quay mòng mòng trong lòng bàn tay để trút cơn giận.
Cả Hoa thành này chắc đi đến đâu cũng là nghe thấy mấy lời kiểu như...!Chu gia đắc tội nhân vật lớn, vì để cầm cự mà đôn đáo chạy khắp nơi cầu xin viện trợ.
Chuyện này đương nhiên cũng đã đến tai Khương Nhiễm nhưng cô lại không mấy để tâm.
Cô nào biết Chu gia bị như vậy là vì cô.
Đến Kiệt Duẫn cũng phải thầm đồng cảm với họ: “ Chu gia này cũng đen đủi thật đấy chứ.
Chọn lúc nào không chọn lại cứ thích chọn thời điểm boss bị ăn bơ của Khương tiểu thư.”
Cũng may cho họ là quãng thời gian này chỉ kéo dài đúng 30 ngày, nếu không sợ là Chu gia một mảnh xương vụn cũng không còn.
...
Ngày hôm nay là ngày đầu tiên Thầm Tư Niên bước vào đoàn làm phim của Khương Nhiễm.
Cũng tức là trong khoảng thời gian sắp tới, anh sẽ được gặp cô nhiều hơn.
Thẩm Tư Niên nhất định sẽ lợi dụng tốt cơ hội lần này.
Đến đoàn phim, anh cất bộ mặt thật đi, đeo cho mình một chiếc mặt nạ.
Anh gần chỗ mọi người đang bận rộn làm việc thân thiện nở một nụ cười, giả tạo hết sức chỉ có mình anh mới nhận ra.
“ Xin chào mọi người.
Tôi tên là Thẩm Tư Niên.
Lần đầu vào đoàn phim mong mọi người giúp đỡ.”
Họ rất vui vẻ mà nhiệt tình đáp lại anh cũng bị dung mạo của anh làm cho đứng người, trong lòng bọn họ ai cũng tấm tắc khen ngợi.
Cậu thanh niên này thật sự rất điển trai à nha!
Nhìn dáng vẻ cứ như là chàng hoàng tử bước ra từ trong truyện cổ tích vậy, đẹp đến độ không một chút khuyết điểm.
Đặc biệt là đôi vàng nâu sắc như kiếm, đẹp đến nỗi làm cho linh hồn họ giống như sắp bị hút đi mất.
Đẹp thì đẹp nhưng họ cũng nhận thức được bản thân đang làm việc cho ai.
Trong khi làm việc cho đạo diễn Khương, họ không thể lơ là nên cũng không đứng nói chuyện với anh quá lâu.
Một cô gái nhân viên đến gần anh tốt bụng ghé sát tai anh nhắc nhở nhẹ.
“ Cậu nên đi chuẩn bị cho phần diễn của mình đi.
Đừng để đạo diễn Khương chờ lâu, không thì hậu quả vô cùng lớn đấy.”
Nói xong, cô ấy tiếp tục đi làm phần việc của mình, Thẩm Tư Niên cũng không quên cảm ơn.
Anh đưa mắt nhìn về phía Khương Nhiễm.
Cô hôm nay rất khác, cô mặc một chiếc quần yếm với áo phông, tóc cột cao hình đuôi ngựa khiến cô trở lên năng động hơn thường ngày.
Nhưng dáng vẻ hai chân vắt chéo, trên tay còn cầm kịch bản, cả mặt không một biểu cảm thì vẫn làm cho người khác cảm giác khó có thể đến gần.
Tính cách khi làm việc của cô sao anh lại không biết rõ chứ.
Chẳng qua là chưa thực sự trải nghiệm nó như thế nào thôi.
Tiếp theo, Giang Lâm cũng đã đến.
Trong bộ phim này cậu ta diễn vai nhân vật phản diện số 1 nên có mặt cũng là điều đương nhiên.
Hơn nữa, hôm nay ngoại trừ người nhận vai nam và nữ chính ra thì gần như tất cả diễn viên đều có mặt để làm quen.
Lúc đi qua nơi cô đang ngồi, anh khẽ liếc nhìn, tuy chỉ thấy được một phần góc cạnh của khuôn mặt nhưng cũng đủ khiến anh trầm luân đến nhường nào.
Cô đúng là lúc nào cũng xinh đẹp như vậy.
Còn cô đến một ánh mắt cũng không nhìn đến anh lấy một lần.
Cô đây là thực sự coi việc giữa anh và cô ra ngoài quan hệ cấp trên và cấp dưới thì không còn gì khác.
Giang Lâm đứng từ đằng này nhìn Thẩm Tư Niên, biểu cảm khó chịu không hề được che đậy, người trong đoàn phim cũng biết mối quan hệ giữa anh và cậu ta luôn không tốt.
Bỗng trong đầu cậu ta liền nảy ra một ý tưởng vô cùng hay, mà nó có thể khiến Thẩm Tư Niên mất hết thể diện trước mặt mọi người, Khương Nhiễm cũng sẽ có cái nhìn không tốt về anh.
Cậu ta quay sang thì thầm với cô trợ lý bên cạnh, Phương Mỹ nghe xong kế hoạch của cậu ta thig hơi lo lắng.
“ Giang tiền bối, làm như vậy có được không, nhỡ...”
Giang Lâm rất là không vui trước dáng vẻ sợ sệt này của cô trợ lý.
“ Nhỡ cái gì mà nhỡ.
Tôi bảo cô đi làm thì cô cứ việc làm theo, lắm miệng như thế làm gì.
Tôi cũng đâu giết người đâu, cô sợ cái gì?”
Đúng là đồ nhát gan, có mỗi việc nhỏ bé như thế cũng làm không được thì sau này làm việc cho cậu ta thế nào được.
Trước sự chèn ép của Giang Lâm, Phương Mỹ mang theo tâm trạng bồn chồn thấp thỏm mà làm theo lời cậu ta nói.
...
Ở bên này, Thẩm Tư Niên ngờ ngợ thấy cái đầu tóc vàng quen quen, bước tới để nhìn kĩ hơn mới thấy.
Hoá ra là anh ta.
“ Anh ở đây làm gì?”
Albert đang hoá trang cho một diễn viên bỗng nghe thấy một giọng nói quen thuộc, dường như là đang nói với anh.
Anh ngẩng đầu lên nhìn, biểu cảm không có lấy một tia kinh ngạc.
“ Cậu đến rồi.”
Thẩm Tư Niên nhăn mặt khó chịu nhìn anh ta, ánh mắt không thể hiện phần thiện cảm nào, khiến anh ta cũng thở dài bất lực.
Tên này nhìn anh cứ như bia ngắm đạn vậy, anh đã làm gì động chạm đến cậu ta đâu nhỉ?
“ Cậu nhìn tôi như thế làm gì.
Không cần phải ngạc nhiên vì sự có mặt của tôi đâu.
Cậu có lẽ đã từng điều tra qua thông tin của Nhiễm Nhiễm thì cũng nên biết nơi nào có cô ấy thì nhất định sẽ không thể thiếu cái tên Albert này được.”
Chính Albert cũng chưa biết rằng tình cảm mà anh ta che đậy nhiều năm trong thoáng chốc đã bị Thẩm Tư Niên nhìn ra.
Nên anh mới coi anh ta như thù địch, lúc nào ánh mắt cũng y hệt dao găm nhìn anh ta.
Cuối cùng Albert cũng trang điểm xong cho diễn viên này, tiếp theo là đến Thẩm Tư Niên.
Vì có một khuôn mặt tựa như được điêu khắc một cách tỉ mỉ nên với anh, Albert không cần cầu kì quá nhiều.
Nên trang điểm cho anh, Albert chỉ mất có 10 phút.
Chuẩn bị xong xuôi, đến phần diễn của mình, Thẩm Tư Niên ý định ra ngoài thì tiếng của Albert vang lên, như có một cái gì đấy mà anh bị thu hút bởi những điều tiếp theo mà anh ta chuẩn bị nói ra.
“ Chẳng phải cậu muốn thu hút sự chú ý của Nhiễm Nhiễm sao? Tôi có cách, chỉ là...!khiến cậu phải chịu khổ chút thôi.”
Thẩm Tư Niên siết chặt tay nắm cửa.
Lý trí mách bảo anh không nên tiếp tục ở lại nghe tên tóc vàng này nói lung tung.
Nhưng trái tim lại khuyên nhủ rằng anh nên ở lại, cách của tên này chắc chắn sẽ có tác dụng.
Anh từ nào mà phải nghe theo người khác vậy?
Chẳng qua là chuyện liên quan đến Khương Nhiễm thì vẫn khiến Thẩm Tư Niên bận tâm.
Sợi dây lí trí bị đứt.
Anh quay người lại, vẻ mặt kiêu ngạo không giống như người nhờ vả, giọng lạnh như băng nhưng nghe kĩ thì sẽ thấy có phần khẩn trương.
“ Cách gì?”
Albert cười đắc ý, anh ta bước gần đến chỗ anh thì thầm.
“ Tí nữa...”.