Tình Mệnh

"Sư phụ! Sư phụ, người lại ngồi thẩn thơ ra đó nữa rồi!"

Nữ hài tử ước chừng 9, 10 tuổi tóc tết hai cái đuôi sam xinh xắn bỗng từ đằng sau lưng bất ngờ nhào đến, đu lên cổ của nam tử hồng y, giọng điệu cất lên mang theo ý tứ trách móc nhưng lại nũng nịu, như thể bất bình vì nàng ta đã lâu rồi chưa nhận được sự chú ý.

Căn nhà gỗ không lớn cũng không nhỏ, giản đơn mộc mạc, cùng với bãi sân sau nhà được tô điểm bởi đinh hương tử sắc, cứ mỗi lần có gió thổi qua, những cánh hoa tím sẽ rơi xuống như mưa, nhuộm cả khung cảnh chìm vào một tầng ưu thương nhàn nhạt. Người ngoài nếu đi ngang qua còn sẽ tưởng là gia trang của một đôi lão phu thê quy ẩn sơn lâm, nhưng thực chất, ở đây chỉ có một nam nhân thần bí u minh tinh mâu cùng hai tiểu đồ đệ sinh sống. Mỗi ngày đều có tiếng giao thủ và tiếng binh khí chạm vào nhau, đó chính là khoảng thời gian hai đứa nhỏ luyện võ tu ma.

"Nhiên sư tỷ, lúc này nhàn rỗi thì không thèm tu luyện, lại chạy đi quấy phá sư phụ nghỉ ngơi?"

Vừa mới cất lên lời chất vấn ấy là một nam hài tử đeo ngọc trâm sau đầu từ trong nhà bước ra, dù trạc tuổi nữ hài kia nhưng dáng vẻ lại thập phần nghiêm chỉnh, nét mặt lạnh lùng có chút cứng nhắc luôn khiến người khác nhìn vào liền cảm thấy bị đe doạ.

"Xì, Mạc Thù, đệ đúng là đồ mặt than! Chán chết!" Bé gái tên gọi An Nhiên bĩu môi, tỏ vẻ ghét bỏ nam hài ra mặt.

Hồng y nam tử - người được hai đứa trẻ gọi là sư phụ - đột nhiên lại đứng dậy khỏi ghế đá, khiến cho nữ hài tử không kịp phản ứng lại mà lớ quớ loạng choạng muốn ngã.

"A...!"


"Sư tỷ! Cẩn thận!" Mạc Thù mặc dù mới phút trước còn dùng vẻ mặt khó ưa mà gây sự với An Nhiên, lúc này trông thấy nàng sắp sửa ngã xuống thì lại hốt hoảng thốt lên, tái mét.

Nhưng nam tử hồng y đã vòng tay ra đằng sau lưng và giữ chắc lấy tiểu nha đầu nghịch ngợm, bây giờ đổi lại thành hắn cõng nàng. Tiểu nha đầu bám chặt quanh cổ hắn không buông, mặt mày lấm lét sợ hãi, cứ tưởng rằng thiếu chút nữa là ngã lăn quay ra đất trẹo cổ rồi.

"Tiểu Thù, nếu như đã lo lắng sợ sư tỷ con ngã xuống, thay vì đứng yên một chỗ hô hào, chi bằng tự con dùng tốc độ nhanh nhất để chạy tới đỡ lấy sư tỷ, có phải là hay hơn không? Còn con, Nhiên nhi, lỡ như xung quanh không có ai giúp đỡ, con phải chắc chắn có thể tự bảo hộ chính mình. Là vi sư đã không tận tình với các con, hay là do các con nhất thời quên mất những gì đã học?"

Mặc dù nam tử không hề dùng biểu cảm gay gắt, cũng không hề lớn tiếng quát mắng chúng, ngược lại trông hắn có điểm giống với thư sinh điềm đạm nhẹ nhàng xuất khẩu thành thơ hơn là dáng vẻ nghiêm khắc của một lão sư nên có, nhưng An Nhiên và Mạc Thù đều rũ vai sợ sệt. An Nhiên nhảy ra khỏi lưng của sư phụ, vội bước chạy đến đứng cạnh Mạc Thù. Hai đứa trẻ không hẹn trước đều tự giác thẳng lưng, cúi người chắp tay hướng hắn đồng thanh "Chúng đồ nhi sai rồi, tạ ơn lời sư phụ dạy bảo!"

Nam tử ý vị không thấu nhìn xuống hai chỏm đầu khả ái của đồ nhi, sau một hồi im lặng mới đưa tay xoa lên đầu chúng, nhẹ nhàng nâng lên khoé môi, hàng mày kiếm giãn ra, từ ái nói "Biết sai là tốt. Hôm nay khí trời tốt lành, phiên chợ có nhiều thứ vui. Vi sư cho phép hai đứa xuống núi đó."

"Thật sao?! Vậy sư phụ đi cùng tụi con đi mà~" An Nhiên vừa nghe thấy được ra ngoài chơi thì lập tức trở nên phấn khởi. Nàng lon ton chạy đến kéo tay áo của sư phụ, dùng một vẻ mặt khả ái nhất để nài nỉ hắn đồng ý. Nhưng hắn chỉ đơn thuần lắc đầu, sau đó quay sang dặn dò Mạc Thù "Nhớ chăm sóc tốt cho sư tỷ, đừng để lạc mất nàng."

Mạc Thù ngoan ngoãn chắp tay, đáp lại bằng chất giọng nam hài có chút non nớt nhưng lại ra dáng của một người thành niên vô cùng "Đồ nhi nhớ rồi. Sư phụ thỉnh đừng lo lắng."

An Nhiên luôn thích thú với cảnh quan bên ngoài, lại chán ghét có Mạc Thù lải nhải bên tai nên nàng không thèm đợi sư đệ mà đã nhanh nhảu lén lút chuồn đi trước. Mạc Thù đương nhiên hiểu rõ tính tình của sư tỷ, cậu ngay lập tức vận khinh công phi đến, ngăn cản ý định đánh bài chuồn của nàng ta. Cậu đi sát bên An Nhiên mà cứ luôn miệng dặn nàng đừng có rời khỏi bên người, mặc kệ nàng ta có dùng hai tay bịt lại đôi tai, gương mặt bầu bĩnh ủ rũ rõ là uỷ khuất.


Nam tử bất lực cười, sau xoay lưng lại với chúng, đầu tiếp tục ngẩng lên nhìn những nhánh cây táo sai quả, trong mắt lại bị phủ bởi một lớp mây mà khuất lấp đi ánh lưu quang xinh đẹp.

Từ đằng xa vẫn còn vọng lại tiếng hàn thuyên của hai đứa trẻ lọt vào tai hắn. An Nhiên từ nhỏ đã suy nghĩ đơn giản đơn thuần, lại cộng thêm tính tò mò hiếu động nên trong nhà lúc nào cũng đầy ắp tiếng động của nàng ta gây ra. Một cái miệng nhỏ của nàng thôi là đủ để cả một quả núi phải xôn xao rồi.

"Tiểu Thù, đệ nói xem, rốt cuộc là tại sao cứ vào ngày này hằng năm, sư phụ luôn ngồi ở dưới gốc cây táo mà ngẩn ngơ suốt cả ngày thế?"

Mạc Thù cứ như thể vừa nghe được một câu hỏi hết sức là ngốc nghếch mà hừ lạnh "Sư tỷ ngốc đến cả hôm nay là sinh thần của sư phụ còn không nhớ nổi thì làm sao mà hiểu được tâm tư của sư phụ?"

"Đệ nói ai ngốc?! Đúng là không biết kính lão đắc thọ gì hết!" Bị chê ngốc, An Nhiên liền phồng mang trợn má lên, dáng người nhỏ bé đứng thành hình chữ đại, tay chỉ thẳng mặt Mạc Thù mà mắng.

"Sư tỷ mới 11 tuổi, hơn đệ chỉ một năm, tỷ đòi đệ kính lão đắc thọ với ai cơ?"

An Nhiên và Mạc Thù đều là những hài tử không có người thân nhận về, trong đó đứa bé gái là hắn cứu ra từ một nghi lễ hiến tế nữ hài để cầu mưa của một ngôi làng bị nạn hạn hán, còn đứa bé trai thì là do hắn vớt lên khi cậu ta bị rớt xuống vực biển trong một lần du ngoạn Dương Hải quốc. Hắn cũng chẳng suy nghĩ gì nhiều khi quyết định cưu mang hai đứa nhỏ đó, rồi lại còn thu nhận chúng làm đồ đệ, đến nay cũng đã được 3 năm.

Thân là một tu ma giả, đôi khi hắn sẽ hành động mà chẳng cần lí do.


Thật sự là không có lí do nào sao?

"... Vẫn là nên xuống núi một chút vậy."

.
.
.

Một lần nói xuống núi một chút này của hắn, ai mà ngờ được lại chính là một lần đi biệt xứ chẳng rõ khi nào mới trở lại. Hai tiểu đồ nhi ngây ngốc ở nhà, vẻ mặt đần thối ngồi trước hiên gặm gặm táo, trong lòng tự hỏi không biết vì sao chúng nó lại chịu bái nam nhân tính khí thất thường này làm sư tôn nữa.

"Sư đệ, có phải chúng ta bị lừa rồi không? Sư phụ khi nào thì về?"

"Cùng lắm là vài ba năm nữa? Nhưng sư tỷ à, công pháp tu luyện sư phụ bảo tỷ nghiên cứu cả một năm nay, tỷ đã lĩnh ngộ tới đâu rồi?"

"A... Ahaha... Sư đệ à, tỷ tỷ có chút đau bụng... cần đi nhà xí..."

"An Nhiên sư tỷ, chúng ta hai tiểu hài tử tay trói gà không chặt độc lai độc vãng ở nơi hẻo lánh này, không khỏi sẽ bị kẻ xấu hãm hại. Nhưng tỷ yên tâm, đệ sẽ bảo hộ tỷ thật.tốt, đến nhà xí cũng sẽ không ngại đứng ngoài cửa trông chừng đâu..."


"... Vẫn là thôi đi, tỷ học, tỷ học..."

Mạc Thù ánh mắt gắt gao quan sát An Nhiên đem nước mắt nước mũi hoà vào giấy mực trên bàn mà không khỏi thở dài một cái. Nàng bây giờ cứ khóc đi, để xem xem mấy năm nữa có quay lại ôm chân cậu mà cảm tạ, gọi cậu một tiếng Mạc Thù ca ca hay không? Hừ!

Hai canh giờ trôi qua, Mạc Thù vẫn ngồi đối diện với An Nhiên, chính mình đã đọc xong một chồng văn thư công pháp. Cậu ngước lên, trông thấy nàng đã gục mặt lên bàn tự bao giờ, nước dãi nhiễu một dòng bên khoé miệng, thi thoảng lại chóp chép gọi tên đủ loại món ăn mà không nhịn được thở dài thêm một lần nữa. Không biết rốt cuộc giữa cậu và nàng, ai mới là người lớn hơn đây...

"Tiểu Thù... đừng bắt nạt tỷ..." An Nhiên không biết là đang nằm mơ thấy thứ gì, bỗng mở miệng gọi mớ, cái trán nhăn lại, trông có vẻ khổ sở lắm. Mạc Thù sắc mặt đen lại, trong lòng tự hỏi cậu đã bao giờ bắt nạt nàng ta đâu chứ.

"Hừ... Ai thèm bắt nạt tỷ? Có mà tỷ cứ suốt ngày hồ nháo ta..."

Lúc tỉnh dậy, An Nhiên mới nhận ra bây giờ đã là sáng ngày hôm sau. Nàng ngẩn ngơ mãi ra đó, tự hỏi rõ ràng nàng đang học bài ở trên bàn, sao tự nhiên mở mắt ra lại thấy mình nằm trên giường rồi.

Lại còn có, hình như... hình như nàng còn nằm mộng thấy có ai đó đã...

... hôn lên trán nàng?

~ Phiên Ngoại 1 - Hết ~


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận