Tình Mệnh

"A!!! C-cái... cái thứ gì... thế kia...?!"

"Tởm quá đi...!"

"Sẽ không phải là... lũ quỷ đã đột nhập vào thành rồi đâu nhỉ...?!"

Trong thành lớn đột nhiên có mấy tiếng thét thất kinh của nữ nhân vang lên như thể gặp ma quỷ. Cũng không khó để lý giải, khi từ trong con hẻm nhỏ bên đường bỗng có một vật thể đen đủa rách rưới chật vật bò ra, từ nó bốc ra một loại mùi vô cùng khó ngửi, đến cả ruồi cũng mò đến mà bay vòng vòng, khiến ai nấy cũng nhăn mặt đưa tay lên mũi bịt lại. Đừng nói là người, đến cả chúa tể sơn lâm nếu như đụng phải 'vật đen' đó có khi còn hoảng sợ mà cắp đuôi chạy trước cũng nên.

Đợi đến khi hoảng loạn lắng xuống, những người tụ tập lại mới bắt đầu chỉ trỏ mà thủ thỉ tai nhau. Có người gan dạ, dùng mắt quan sát kĩ tạo vật ở trước mặt, sau đó cất lời, trong giọng nói còn chứa cả hoài nghi không dám tin tưởng:

"Hình như là... một đứa bé?"

"Không phải chứ?! Trông nó đen đủa, dơ bẩn, hôi thối như vậy... Nó có còn được tính là con người luôn hả?!"

"Mấy người các ngươi còn đứng đó làm gì?! Mau đem nó đuổi đi! Làm bẩn mắt bổn tiểu thư!"

"Phải đó, đuổi nó đi đi, nó ở đây doạ đến các khách nhân, buôn bán chả được gì!"


Theo sau đó là hàng loạt những tiếng hô hưởng ứng, đều nhất trí muốn đánh đuổi tiểu khất cái kia. Lẫn trong đám đông đủ thể loại người, thế nhưng lại có một người duy nhất cảm thấy thương hại mà lên tiếng cầu tình, "Nhưng không phải nó như vậy là rất đáng thương sao? Chỉ là tiểu hài tử, tội tình gì..."

"Ngươi muốn cứu nó sao? Cái thân ngươi lo còn chưa xong, còn có tâm tư lo cho kẻ khác! Cửa hàng của ngươi sắp phá sản rồi kia kìa!"

"Ta...!"

Bị một lời chọc trúng chỗ đau, người kia tuy tức giận lẫn hổ thẹn, nhưng rốt cuộc vẫn không thể làm được gì khác, đành cắn răng im lặng.

Xung quanh đều là tiếng người chửi rửa, sỉ vả, nhục mạ loạn xạ cả lên. Không ai quan tâm đến việc đứa trẻ khất cái trong bộ dạng thảm thương hết nấc, gầy yếu tong teo, bẩn thỉu bốc mùi kia chỉ còn một chút nữa thôi là sẽ đói đến chết. Tóc hắn bê bết mồ hôi bùn đất, dán lên gương mặt vì bẩn mà không thể nhận dạng. Cặp mắt của hắn ẩn hiện sau mái tóc càng lúc càng mất đi sức sống, dần dần trở nên nhạt màu xám xịt.

Sợi chỉ cuối cùng liên kết hắn với cuộc đời này dường như chỉ còn có hàng táo ở trước mắt. Từng quả táo bóng loáng, đỏ au, dưới ánh nắng mà rực rỡ như những cục vàng quý báu. Một quả táo mà thôi, người khác còn có thể tuỳ tiện ném một cái cho heo ăn. Nhưng hắn, một quả táo ấy, đối với hắn mà nói, chính là sinh mệnh.

Hắn nghĩ muốn cướp táo, nên mới dùng hết sức bình sinh từ trong hẻm tối lê lết cái thân tàn tạ ra ngoài. Nhưng mà, thật tiếc quá, có lẽ hắn sẽ không bao giờ có thể với tay lên đấy được nữa.

Hắn sắp chết. Hắn biết rằng hắn sẽ chết ngay tại đây. Xung quanh có rất nhiều người, nhưng họ chỉ muốn hắn chết lả đi cho xong phiền toái, thay vì rủ lòng ném cho hắn một chút cám heo thóc gà hay gì đấy, chứ đừng nói đến là quả táo đáng chưa đến một đồng. Sự thật đó chỉ càng khiến cho cái chết cận kề của hắn trở nên cay đắng và mỉa mai hơn.

Nhưng mà, 'chết' sao?


Cũng được.

Còn hơn là phải sống trong cái nơi chỉ toàn là những thứ độc địa tàn nhẫn không có tình người này.

Nếu như đã không muốn hắn sống, vậy còn sinh hắn ra để làm gì chứ?

"Lão bản, ta mua táo."

Một giọng nữ tử nổi bật lạ lùng từ trên cao vọng xuống, phát ra từ phương hướng hàng táo. Lão bản tựa hồ cảm thấy không thoải mái, sau khi nữ tử kia chỉ đơn giản đưa cho hắn một đồng bạc rồi xoay người rời đi, liền ấp úng muốn nói gì đó. Mà đám đông cũng bắt đầu chuyển hướng chú ý sang nữ tử đeo mạng che mặt nọ, xì xầm những lời đồn thổi thường ngày.

"Này... Đó có phải là nhị tiểu thư phủ tể tướng trong lời đồn đó không? Nghe nói là năm 9 tuổi bị người khác đánh vào mặt, thành sẹo rất xấu! Từ đó đến nay lúc ra ngoài vẫn luôn phải đeo mạng che mặt!"

"Chính là nàng ta! Sao hôm nay lại dám xuất hiện ngoài đường lớn như thế này chứ? Nàng ta không thấy xấu hổ à?"

"Chậc, lại nói, tể tướng phủ đại tiểu thư và tam tiểu thư không chỉ xinh đẹp mê hồn, mà còn đều là thiên tài tu luyện, còn trẻ tuổi mà đã tu đến luyện khí tầng 5 tầng 6, chính là nằm trong thập đại cao thủ thiếu niên của cả đại lục! Chẳng mấy chốc nữa thôi cũng sẽ được thiên cung nhìn trúng, phi thăng thành tiên tử! Nhưng vị nhị tiểu thư này, không biết vì sao lại... aizz..."


"Vì sao gì nữa? Còn chẳng phải vì nàng ta là do thiếp thất sinh ra à? Thế nên tư chất mới kém thế chứ!"

Nữ tử làm như không nghe thấy người khác bàn tán, tay cầm bọc táo, điềm nhiên đi đến trước tiểu khất cái. Nàng ngồi xổm xuống, lấy ra một quả táo từ trong bọc, đặt vào tay hắn.

Tiểu khất cái vì cơn đói mà mơ màng, nhất thời không có phản ứng gì, nhưng sau đó, khi mắt hắn cuối cùng cũng trông thấy hình ảnh quả táo tươi rói đang nằm ở trong tay thì ngay lập tức thanh tỉnh trở lại, đưa lên miệng cắn ngấu nghiến.

"Cẩn thận nghẹn."

Nữ tử bình tĩnh nhìn hắn nhanh chóng đem táo ăn hết, nhàn nhạt nhắc hắn một câu, sau đó lại đưa hắn một quả khác. Quần chúng xung quanh không ngừng dòm ngó, không ngừng đàm tiếu, thể như đem hai con người trước mặt trở thành trò đùa mua vui.

Nữ tử đợi hắn ăn xong thì lại đưa hắn một túi ngân lượng, căn dặn "Cầm chỗ này đi mua y phục mới. Sạch sẽ gọn gàng, về sau mới có khả năng kiếm được việc làm nuôi sống chính mình."

Hắn ngây ngốc cầm lấy, hai mắt đầy nghi ngờ và cảnh giác ngước lên nhìn nàng.

Vì sao nàng lại không giống đám người kia, ghét bỏ hắn? Vì sao lại cứu hắn? Trông nàng cũng chẳng có dáng vẻ của một người có tiền, nhưng lúc này lại hào phóng cho không hắn ngân lượng. Trong đầu nàng có bệnh sao?

Dĩ nhiên, nữ tử cũng chẳng hơi đâu mà giải thích với hắn lí do cho những việc làm của nàng. Nhưng nếu phải nói đến lí do, thì chỉ đơn giản là vì hắn và nàng trông chỉ cách nhau không quá 5 tuổi, cũng tính là cùng trang lứa. Thấy hắn cũng chỉ là hài tử ngấp nghé tuổi thiếu niên, lại phải mang bộ dạng thảm hại sắp chết thế, nàng ra tay giúp đỡ một chút cũng chẳng là chuyện gì to tát.

Đồng cảnh ngộ mà.


Hơn nữa, nàng thích đôi mắt của hắn. Mắt đẹp như thế, nếu cứ vậy mà chết đi thì uổng lắm.

"Xú tiểu tử, hãy sống."

Được rồi, nàng tiếp tục đi đường nàng, hắn tiếp tục đi đường hắn. Nếu hắn đến cả bạc cũng đã cầm rồi mà vẫn không có bản lĩnh sinh tồn nữa thì cũng mặc kệ, về sau cũng không liên quan gì đến nàng.

Những tưởng mọi chuyện sẽ kết thúc êm đẹp, ai về nhà nấy, mà tiểu tử này cũng sẽ có được một tương lai khác tốt hơn, thì từ phương hướng bên kia, một đám người giống như là bị ai đẩy ra mà bắt đầu kêu la.

"Này này...! Tự dưng đẩy người ta ra như chó điên thế hả?!"

"Ai là chó điên?! Ngươi mới là chó điên, cả nhà ngươi mới là chó điên! Đám dân thường các ngươi đứng đây ngáng đường cái gì hả?! Mở to con mắt ra mà nhìn ai đã đến này! Còn không tránh ra cho nhị vị tiểu thư tể tướng phủ đi!"

Một ả nha hoàn giọng điệu hống hách không biết từ đâu đi tới lớn tiếng ra lệnh giải tán đám người xôn xao. Đến khi đám đông đã đứng tách ra hai bên đường, để lộ cảnh tượng phía trong vòng vây là nữ tử đeo mạng che đang ngồi với tiểu khất cái, thì một giọng nữ nhân thanh cao lại yểu điệu cất lên, ra chiều bất ngờ, "Ai yo, nhị muội, hôm nay sao lại dám vác mặt chạy ra đường cái rồi? Tỷ tỷ còn tưởng muội biết thân biết phận, cả đời cũng không dám nghĩ đến chuyện ra ngoài nữa chứ?"

Theo sau là một giọng nữ tử khác, nhưng thêm nhiều phần thánh thót, lanh lảnh, cho cảm giác nàng ta vẫn còn rất trẻ, "Thiên a! Mùi gì kinh quá! Nhị tỷ! Tỷ vậy mà lại ngồi chơi đùa với khất cái?! Nhị tỷ à, trước sau gì tỷ cũng là người của phủ tể tướng, không công thành danh toại thì thôi đi, lại còn biến thành trò cười thiên hạ! Phủ chúng ta có công nuôi tỷ lớn lên, cớ sao tỷ lại chỉ biết làm phủ chúng ta mất hết thể diện vậy?"

Hai nữ nhân mới xuất hiện đã vô cùng cường hãn này chính là đại tiểu thư Ôn Du, 16 tuổi và tam tiểu thư Ôn Niên, 13 tuổi của phủ tể tướng. Các nàng chính là niềm tự hào của đế quốc, mang trên mình vận mệnh tiên tử. Cho dù bản tính kiêu ngạo, nhưng cũng chẳng ai để bụng. Nhân tài hiếm thấy, có tự tôn hơn người phàm cũng là phải đạo. Huống chi, nhị tiểu thư phế vật cả thiên hạ này không ai là không biết, ngược lại với tỷ tỷ muội muội, sinh ra trong phủ tể tướng mà lại không thể tu luyện đã là một nỗi ô nhục, trên mặt còn có vết sẹo làm huỷ dung, đã thế tính tình lại cao ngạo mặc dù nghèo rớt, suốt ngày chỉ mang một vẻ mặt khiến người ta cảm thấy khó ưa. Đại tiểu thư và tam tiểu thư không vừa mắt nàng cũng là lẽ đương nhiên, nói chi đến cả thiên hạ này cũng chẳng kẻ nào xem trọng nàng. Chưa bóp chết nàng ngay từ thuở lọt lòng đã là phúc phần của nàng rồi.

Nhưng đáp lại các nàng cũng chỉ là dáng vẻ phớt lờ của nhị tiểu thư. Nữ tử làm như không biết đến sự tồn tại của các nàng, vẫn như trước chỉ đặt sự chú ý lên tiểu khất cái. Đôi tỷ muội kia thấy thế liền tức tối thở phì phì. Vậy chẳng khác gì là muốn nói tiểu khất cái này còn quan trọng hơn là các nàng!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận