Từ ngày Quốc Thắng về nước, anh đa phần sống ở biệt thự trong Sài Gòn. Quỳnh Hoa mất nơi tập trung chiến hữu. Tuy nhiên Hoài Ân thi thoảng vẫn đến “làm bạn” với cô nàng. Thi thoảng ngủ lại, tâm sự chuyện chị em gái với nhau. Quốc Thắng cũng không có ý kiến. Anh vốn có ấn tượng tốt với nàng ta, bề ngoài ngọt trào trong trẻo với hai lúm đồng tiền rất sâu, nói chuyện thì lễ phép, rụt rè. Anh cho rằng, trong đám bạn xô bồ bát nháo của em gái, ít ra cũng có một cô đàng hoàng. Mới về nước, anh cũng không mấy hiểu cuộc sống của Quỳnh Hoa.
Một đêm khó ngủ, khi cuối cùng anh cũng đã tìm ra cô gái có nụ cười tỏa nắng trong tấm hình mình chụp hôm ấy, là sinh viên trường đại học nào. Sáng mai thôi, anh sẽ đến đấy để tìm cô, tin chắc chỉ trong thời gian ngắn anh sẽ gặp lại cô bé đáng yêu ấy. Quốc Thắng xuống quầy bar nhỏ dưới nhà tìm chút gì uống cho dễ ngủ. Một chai rượu Hennessy XO đã khui, mở nắp ngửi, mùi thơm vẫn nồng nàn. Anh rót cho mình một ly, nhấm nhấp môi.
Tình cờ, cô diễn viên nổi tiếng Hoài Ân hôm nay có mặt. Nàng ta xuống bếp tìm nước uống. Nhìn thấy anh thì nhoẻn miệng cười tươi:
-Giờ này anh hai còn uống rượu à?
Anh gật gật đầu, tay đưa chai rượu XO ra trước mặt:
-Ừ, anh đang khó ngủ. Em uống không?
Nhìn thấy chai rượu, nàng ta bí mật nhếch mép. Mở tủ lạnh, rót cho mình một ly nước mát, quay lại trả lời:
-Dạ thôi, em không biết uống đâu.
Một người uống rượu, một người chỉ uống nước trắng ngồi nói chuyện vu vơ. Nàng ta diễn xuất thần thành một cô bé trong sáng như thiên thần.
Rượu thấm, Quốc Thắng có cảm giác bất thường, người nóng ran, dục vọng bùng nổ. Người con gái trước mặt bỗng có một sức hút kỳ lạ khiến anh không giải thích được. Đôi môi khiêu gợi của nàng ta làm anh mất tập trung, Không biết diễn biến như thế nào, anh chỉ cảm thấy sau một giây sau, cả hai đã gắn chặt vào nhau. Trước khi bị cháy trụi bởi tình dục, trong đầu anh lóe lên: “Rượu có vấn đề”.
Cả đêm mất khống chế, đầu óc quay cuồng, anh chỉ còn nhớ cô gái bên dưới co người vì đau, một giọt nước trong suốt chạy ra nơi khóe mắt.
Ánh sáng ban ngày chiếu qua cửa sổ khiến anh nheo mắt tỉnh dậy. Anh nhắm mắt định thần, rồi lại mở ra. Mọi việc đêm qua không phải là mơ. Quốc Thắng trầm mặc. Tiếng khóc nho nhỏ trong toilet chứng minh chuyện hoang đường đêm qua là sự thật. Tấm ga giường màu kem còn vương vết máu đã khô. Trước khi tìm hiểu tại sao trong rượu lại có thuốc kích dục thì anh phải giải quyết chuyện cô gái đang khóc ấm ức trong toilet trước đã. Có khả năng anh đã mắc tội cưỡng dâm. Quốc Thắng vỗ vỗ tay lên trán nhằm làm giảm cảm giác đau đầu. Anh đứng dậy, mặc quần short rồi đi gõ cửa.
-Ân à, em ra đây đi. Đừng khóc nữa, chúng ta nói chuyện được không?
Hoài Ân bước ra ngoài, đôi mắt sưng to, đỏ ửng, đầu cúi gằm không dám nhìn vào mắt anh. Cảm giác thương xót tràn ngập trong lòng. Anh kéo cô ta ngồi xuống giường, hai tay nắm lấy tay cô ta:
-Anh xin lỗi, anh không cố ý tổn thương em. Anh nhất định chịu trách nhiệm, đừng khóc nữa được không?
Nàng ta gục đầu vào vai anh, hai tay ôm chặt eo anh, tiếng hức hức ấm ức vẫn chưa ngừng lại. Trong sâu thẳm, môi nàng ta đã cong lên hài lòng: “Con cá to đã cắn câu”.
Kể từ ngày hôm đó, Đoàn Hoài Ân chính thức trở thành bạn gái của đại thiếu gia Quốc Thắng. Tấm ảnh cô gái tươi cười được anh cất sâu vào ngăn kéo, khóa chặt. Cuộc gặp gỡ tưởng là định mệnh hóa ra chỉ là cơn gió mát thoáng qua.
****
Quốc Thắng không bỏ qua việc tìm hiểu về nguồn gốc chai rượu có thuốc kích dục. Chuyện ăn chơi sa đọa của cô em gái yêu quý mấy năm qua bị phơi bày. Nhiều khả năng, thuốc bị bỏ vào trong cuộc vui của mấy vị thiếu gia, tiểu thơ vài ngày trước, nhưng vì lý do gì đó không bị uống đến. Vô tình anh lại là người lãnh hậu quả. Chuyện đã rồi truy cứu thêm cũng không để làm gì, nhưng cô em gái anh cần phải được cách ly với đám bạn xấu.
Bà Quỳnh Như không làm gì được Quỳnh Hoa, không có nghĩa là anh cũng vậy. Anh quyết định đưa cô ta ra nước ngoài du học.
Về chuyện Hoài Ân. Tuy khởi đầu mối quan hệ của anh và cô nàng khá bất thường, nhưng khi đã quyết định coi cô ta là bạn gái, anh đối xử hết lòng, trở thành người bạn trai hoàn hảo. Tình cảm qua thời gian cũng dần nảy sinh. Vì cô ta là diễn viên, miễn cưỡng cũng coi là có tiếng tăm, nên để tránh rắc rối cho công việc đôi bên thì họ không công khai quan hệ. Tuy nhiên với gia đình thì anh cũng không có ý định giấu giếm. Quỳnh Hoa không có phản ứng gì, chỉ nhún vai. Bà Quỳnh Như với đôi mắt tinh tường thì không cho là đúng. Ban đầu bà cũng kệ, tin chắc cuộc tình này chẳng thể kéo dài, “Quốc Thắng thông minh, sáng suốt, sẽ tự nhận ra bản chất của cô gái này thôi”.
Một năm, hai năm, rồi ba, bốn năm trôi qua. Cô diễn viên hết thời Hoài Ân vẫn bám con trai bà rất chắc. Quốc Thắng cũng không tiếc cô ta cái gì, không bao giờ để bạn gái mình phải thua chị kém em.
Bà Quỳnh Như không còn đủ kiên nhẫn. Âm thầm đi gặp riêng nàng ta. Đánh đòn phủ đầu, bà thảy lên bàn mọi bằng chứng từ hình ảnh, giấy tờ đến tên bác sĩ,… về việc vá màng trinh của cô ta. Hoài Ân mặt mày tái mét. Bà thẳng thắn:
-Nói ra yêu cầu của cô đi? Cô theo thằng Thắng mấy năm rồi, tôi cũng sẽ không để cô phải chịu thiệt.
Hoài Ân ngẫm nghĩ một lúc rồi trả lời:
-Xin bác sắp xếp cho con đi Mỹ định cư. Con sẽ sang đấy làm lại từ đầu.
-Được. Cô về thu xếp với con trai tôi ổn thỏa, sẽ có người liên hệ với cô.
Một con hồ ly tinh nhỏ, sẽ không dễ dàng để bị người ta khống chế. Cô nàng tin, mình có thể vừa lấy được tiền từ bà mẹ, vừa giữ được người đàn ông hoàn hảo của mình. Người như anh, có cô gái nào lại không yêu? Đẹp trai, tài giỏi, giàu có lại ga lăng, và có trách nhiệm. Cô ta có bị điên mới buông tay anh. Cánh cửa bước chân vào hào môn đã đóng, nhưng nàng ta không mấy bận tâm. Bao nhiêu năm nay, nàng ta vừa lấy được tình vừa lấy được tiền từ anh, tờ hôn thú quan trọng gì đâu. Khi chơi đủ, bẫy một đứa con, thế là nàng ta có thể sống sung sướng cả đời. Cô nàng nhếch môi cười cợt: “Bà lão luyện trên thương trường, cũng thua trên tay tôi thôi”.
Vài năm nay, mải mê quyết rũ Quốc Thắng, cô diễn viên Hoài Ân không còn mấy khi đóng phim. Vừa cực khổ, catse thấp, đóng một bộ phim cũng chẳng đủ tiền để mua một cái túi hàng hiệu. Tên tuổi vốn chỉ lềnh bềnh của cô nàng dần biết mất khỏi showbiz. Quốc Thắng chẳng để tâm. Anh chưa bao giờ quan tâm chuyện, người yêu của mình thuộc giới nghệ sĩ, thậm chí cũng chưa bao giờ xem bất kỳ bộ phim nào cô nàng đóng. Trong mắt anh mà nói, Hoài Ân là một cô gái ngọt ngào, ngoan ngoãn, dễ thương. Không đi làm cũng không sao, cuộc sống đã có anh lo. Công việc tay phải của anh là một nhân viên kiểm toán, lương tháng chưa tới hai mươi triệu đồng. Nhưng tay trái là một trùm bất động sản, mỗi giao dịch lời từ vài trăm triệu, đến vài tỷ là thường. Chẳng cần gắn mác thiếu gia con đại gia thủy sản, anh cũng dư sức nuôi cô ta trắng trẻo, mập mạp.
Trở lại với chuyện cô diễn viên hết thời. Từ lúc yêu Quốc Thắng, cô ta triệt để nhập vai, không để lộ bất kỳ sơ hở nào. Nhưng đóng phim còn được nghỉ phân cảnh, còn trong cuộc sống đóng mãi một kiểu khiến nàng ta hết hơi. Với một cô nàng tiệc tùng thành bản chất, mác gái ngoan đấy khiến cô ta bức bối. Cô bạn thân thiết Quỳnh Hoa thì đã đi Mỹ. Con sâu sa đọa cắn phá ruột gan. Vô tình bà Quỳnh Như lại ra tay đúng lúc. Giúp nàng ta có cơ hội xuất ngoại.
Một buổi tối, khi cùng Quốc Thắng đi ăn nhà hàng, cô ta rơm rớm nước mắt,răng cắn vào môi cố không bất ra tiếng khóc. Anh dịu dàng hỏi:
-Sao vậy? Hôm nay gặp chuyện gì không vui?
Một giọt nước lặng lẽ rơi khỏi hốc mắt xinh đẹp. Cô ta nói như mếu:
-Không, không có gì đâu anh.
-Có vấn đề thì cứ nói với anh. Đừng tự mình chịu đựng.
Tao nhã cầm khăn giấy chấm nhẹ vào khóe mắt:
-Em, em…. Không muốn chia tay với anh đâu.
Quốc Thắng đặt nhẹ ly rượu chát đang uống dở xuống bàn:
-Ai nói gì à?
-Em,… không xứng với anh.
Anh nhíu mày:
-Mẹ anh gặp em?
Hai giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt được trang điểm tinh xảo:
-Xin anh, đừng nói với mẹ. Em đã hứa với mẹ là không nhắc đến bà. Nhưng thật tình, em không biết phải làm sao. Bà nói sẽ cho em đi Mỹ du học. Em buộc phải đồng ý. Bà là mẹ anh, em không muốn vì em mà hai người không vui.
Quốc Thắng vẫn biết, mẹ anh không thích Hoài Ân. Bà không ra mặt cản trở, nhưng luôn né tránh việc nói về cô. Thật lòng mà nói, tình cảm của anh dành cho cô ta rất khó nói. Anh thích cô, ở bên cạnh một cô gái lúc nào cũng ngọt như kẹo, luôn hiểu lòng người như vậy rất dễ chịu. Cô lại là người phụ nữ đầu tiên của anh. Việc xảy ra đêm đó, anh áy náy khi đã lấy đi trinh tiết của cô ta. Đối với phụ nữ Á Đông mà nói, đấy là một việc hết sức nghiêm trọng, thậm chí được gọi là “cái ngàn vàng”. Dù thật sự, trong việc đó, anh cũng là nạn nhân. Nhưng làm đàn ông, cần phải sống có trách nhiệm. Anh nghĩ mình cần phải chăm sóc cô. Tuy nhiên, kéo dài nhiều năm vẫn không tiến đến hôn nhân, vì anh biết mình chưa sẵn sàng. Tình cảm dành cho cô ta vẫn cách rất xa mới có thể coi là tình yêu.
Nghe được ý của mẹ mình muốn cho cô sang Mỹ học. Trong lòng anh, bỗng có cái gì đó như là “thoải mái”, như có một dòng nước ấm chảy qua tim. Coi như là một thử thách, xem xem ở xa nhau, tình cảm của anh có thể biến thành tình yêu hay không? Phản ứng của anh là gật đầu:
-Thế cũng tốt.
Cô nàng giật mình bất ngờ:
-Anh,… muốn chia tay với em sao?
Quốc Thắng nắm lấy bàn tay đang đổ mồ hôi lạnh của cô nàng:
-Anh không có ý đó. Anh nghĩ, em đi học vài năm cũng tốt. Sang Mỹ đi, làm bạn với Quỳnh Hoa, học gì mà mình thích. Đừng lo về tài chính, anh sẽ không để em phải sống thiếu thốn đâu. Anh sẽ thường xuyên sang thăm em.
Việc ra đi của cô nàng được quyết định như vậy.
Không phải vừa đúng ý của cô sao? Tại sao khi nghe anh nói ra một cách bình thản lại khiến cô nàng cảm thấy bất an đến thế? Liệu, có phải anh đang tìm cách rũ bỏ cô ta hay không?
Vì không muốn xảy ra khúc mắc giữa hai mẹ con, nên Quốc Thắng không nói gì với mẹ mình về việc này. Cứ để mẹ lo cho thủ tục cho cô nàng xuất ngoại.