Tình Mỏng Tựa Sương Đau Thương Tựa Khói

Liêu Tuấn Vĩ ra chiều thông cảm, từ hồi còn đi học Tề Kỳ Nam cũng ít giao tiếp với bạn bè trong lớp nên hơi khó gần mà anh bạn này cũng chỉ học chung lớp với bọn họ có nửa học kỳ đầu của năm lớp 11 thôi. Sau khi Kiều Uyển Vũ nghỉ học thì Tề Kỳ Nam cũng xin thôi học ở trường Tuế Lâm, vậy là đột ngột mất đi hai người bạn làm cho mọi người trong lớp lúc đó khá buồn.

Lần này tổ chức họp lớp Liêu Tuấn Vĩ thấy khá hài lòng bởi vì không chỉ Kiều Uyển Vũ về mà Tề Kỳ Nam cũng tự nhiên xuất hiện. Nghĩ tới nghĩ lui Liêu Tuấn Vĩ lại cau mày tự hỏi lòng mình “Không biết hai người này có mối quan hệ gì với nhau không đây trời?!”.

Tề Kỳ Nam giả vờ đứng nói chuyện với Liêu Tuấn Vĩ vài câu, đồng thời anh cũng đảo mắt để tìm vị trí của Kiều Uyển Vũ nhưng không thấy cô nên chọn một cái bàn trong góc khuất để thuận tiện quan sát.

Khoảng cách từ trụ sở của tập đoàn Hoàng Kim đến khách sạn 19 gần hơn so với từ Hoàng Kim Uyển Cảnh đến nên Tề Kỳ Nam mới đến sớm hơn Kiều Uyển Vũ.

Có vài người bạn đến trước thấy Tề Kỳ Nam liền thì thầm soi mói: “Trời ơi, người đó là Tề Kỳ Nam kìa phải không”.

“Hình như là cậu ta đó”.


“Bẵng đi vài năm không gặp trong cậu ta đẹp trai quá ha” một cô bạn thốt lên.

Có người liền bĩu môi: “Đẹp trai có mài ra mà ăn được không hả? Bây giờ người ta cần là tiền là địa vị, đẹp mà nghèo thì cũng như không thôi”.

Một vài người khác tỏ vẻ đồng tình: “Phải đó…”.

Tề Kỳ Nam ngồi nghe đứa con gái bàn tán về mình rồi thầm nghĩ trong đầu “Lúc biết anh đây là ai đừng hòng mà lén phén thấy sang bắt quàng làm họ không thì anh đây nhất định cho một gáo nước lạnh vào mặt đó”.

Nghĩ lại thì thấy rất tức giận, Tề Kỳ Nam cũng là con cháu của Tề gia đường đường chính chính cơ mà, sao cứ phải giả làm ăn mày chi không biết, tất cả đều là vì Tề Lăng Hạo kêu anh làm chuyện dại dột hết.

Tê Kỳ Nam ngồi cau có: “Chờ lúc gặp mặt em sẽ cho anh biết tay mới hả dạ đó Tề Lăng Hạo”.

Xe của Kiều Uyển Vũ chạy đến khách sạn 19, cô dặn dò Tiểu Lộc vài câu: “Tối nay có thể là tôi sẽ về trễ cô cứ nghỉ ngơi trước không cần chờ cửa đâu, tôi có đem theo chìa khóa rồi”.

Tiểu Lộc gật gật đầu: “Thiếu phu nhân đi chơi vui vẻ”.

Kiều Uyển Vũ bước xuống khỏi chiếc BMW màu trắng, hôm nay cô chọn tông trang điểm nhạt toát lên vẻ dịu dàng, tết tóc đuôi sam, mặc trên người một chiếc đầm xòe màu tím pastel bằng chất liệu voan bồng bềnh thanh thoát có những bông hoa thêu bằng màu chỉ màu tím đậm hơn nhụy màu trắng đó chính là điểm nhấn của cả bộ váy, chân cô đi giày cao gót quai trong, tay xách một cái túi nhỏ cùng màu với hoa thêu trên áo.

Kiều Uyển Vũ vừa đi được vài bước thì thấy Mai Cát Vi đứng vẫy vẫy tay với mình: “Uyển Vũ bên này”.

Kiều Uyển Vũ bước đến chỗ của Mai Cát Vi, cô mỉm cười lên tiếng trước: “Hôm nay cậu xinh quá Cát Vi, bộ váy chanel màu xanh dương này rất hợp với cậu đó nha”.


Mai Cát Vi được khen nên đỏ mặt đáp: “Là Vĩ tặng mình đó”.

“Ngưỡng mộ mấy người có bạn trai ghê luôn”.

Mai Cát Vi đưa mắt nhìn y phục trên người của Kiều Uyển Vũ rồi trầm trồ lên tiếng: “Uyển Vũ, bộ váy của cậu nhìn đơn giản mà đẹp quá là sản phẩm mới của thương hiệu nổi tiếng nào vậy hả?”.

Kiều Uyển Vũ khẽ cười đáp: “Chẳng của thương hiệu nào cả, thôi mình vào trong đi”.

“Được, chúng ta đi thôi”.

Bộ váy mà Kiều Uyển Vũ mặc trên người là một thiết kế chưa ra mắt của cô nên nói nó chẳng của thương hiệu nào cũng không sai.

Hàm Linh mặc trên người bộ váy đuôi cá dài đến chân màu đỏ chói mắt, tóc xõa ngang vai, cô chọn lối trang điểm đậm nên trông vô cùng sắc sảo, một tay cầm cái túi xách da hiệu Chanel đắc đỏ, một tay thì khoác tay Đoạn Phong Lãng tình tứ đi tới.


Đoạn Phong Lãng mặc trên người bộ vest đen lịch lãm toát lên nét phong trần lãng tử, không cần đoán cũng biết chắc hẳn đây là một trong những thiết kế của Hàm Linh rồi.

Kiều Uyển Vũ và Mai Cát Vi vừa đi dọc hành lang bước vào sảnh thì chạm trán với Đoạn Phong Lãng và Hàm Linh từ hành lang phía đối diện bước vào.

Cả bốn người khựng lại đứng nhìn nhau hồi lâu nhất là Kiều Uyển Vũ và Đoạn Phong Lãng cảm xúc của hai người đều rối như tơ vò.

Kiều Uyển Vũ cảm thấy bất lực khi người thương đang đứng trước mặt nhưng lại tay trong tay tình tứ với người khác còn mình chẳng thể làm gì cả.

Đoạn Phong Lãng thì vừa hận vừa thương, tình cảm của anh và Kiều Uyển Vũ không có ranh giới rõ ràng hôm nay lại đột ngột gặp lại sau nhiều năm xa cách quả thật là khó đối mặt.

Hàm Linh vừa nhìn thấy Kiều Uyển Vũ liền nhếch môi cười một cách sắc xảo rồi kéo tay Đoạn Phong Lãng bước qua buông lời lăng mạ sỉ nhục người ta: “Ô hô đây không phải là đại tiểu thư của Kiều gia hay sao??? Hào quang năm đó của cô đâu rồi sao bây giờ mặc cái giẻ rách đi dự tiệc thế này bộ không sợ bạn bè chê cười sao??? À mà thôi đừng nói đến bạn bè trong lớp làm gì lỡ như tiếp tân của khách sạn 19 tưởng cô là ăn mày đuổi cổ cô ra khỏi đây thì sao? Chắc là mất mặt lắm đó nha”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận