Tình Mỏng Tựa Sương Đau Thương Tựa Khói

Một cổ đông của tập đoàn Hoàng Kim cầm ly rượu chân cao lên rồi lên tiếng: “Hôm nay là Lễ kỷ niệm thành lập tập đoàn Hoàng Kim, Tề gia lại có cô dâu mới đúng là song hỷ lâm môn mà, chúng ta cùng nâng ly chúc mừng Tề tổng nào”.

Nhân viên của tập đoàn Hoàng Kim và các vị khách mời đều đồng loạt nâng ly chúc mừng cho Tề gia có được cô con dâu xinh đẹp hiền thục.

Tề Bách Hào, Tề Lăng Hạo và Kiều Uyển Vũ cũng nâng ly uống cùng với mọi người.

Chuyện vui như vậy nhưng Tề phu nhân đứng ở một góc khuất vẻ mặt lại không được tự nhiên cho lắm, bà miễn cưỡng nâng ly rượu lên môi nhấp nhẹ một cái trong đầu thầm nghĩ “Nếu Hy Nhi có thể thay thế Kiều Uyển Vũ thì tốt biết mấy rồi”.

Tề Kỳ Nam đứng một bên khẽ mỉm cười thầm nghĩ “Cuối cùng anh Hạo cũng được khổ tận cam lai rồi, hy vọng bọn họ mãi mãi sống với nhau hạnh phúc như hôm nay”.

Sau khi mọi người uống xong ly rượu mừng đó Tề Lăng Hạo hòa nhã lên tiếng tuyên bố: “Tiệc khiêu vũ chính thức bắt đầu chúc tất cả các nhân viên của tập đoàn Hoàng Kim và các vị khách mời có một buổi tối vui vẻ, an lành và hạnh phúc’.

Một tràng pháo tay của nhân viên và cả các vị khách mời giòn giã vang lên đáp lại tấm lòng của Phó Chủ tịch Tề Lăng Hạo.


Tề Lăng Hạo nắm tay của Kiều Uyển Vũ đi xuống sân khấu, lúc xuống bậc thang anh sợ váy dài làm cô vấp ngã liền bế cô lên kiểu công chúa hết mực yêu thương che chở làm cho mọi người một phen mở rộng tầm mắt, ai đang độc thân thì được ăn cẩu lương no nê đến bội thực.

“Phó Chủ tịch đúng là yêu chiều vợ hết mực nha”.

“Vị tiểu thư kia chắc kiếp trước cứu cả thế giới nên kiếp này mới may mắn lọt vào mắt xanh của Tề tổng”.

Kiều Uyển Vũ cảm thấy ngại trước đám đông liền khẽ thì thầm với Tề Lăng Hạo: “Anh không cần làm vậy đâu, em tự đi được rồi”.

“Ngộ nhỡ vấp ngã thì sao với lại váy em dài như vậy rất khó khăn khi di chuyển xuống thang nha” Tề Lăng Hạo liền nói lý với cô.

Kiều Uyển Vũ tỏ vẻ bất lực cái gì mà Tề Lăng Hạo đã quyết định rồi thì cô đừng hòng thay đổi suy nghĩ của anh được nữa: “Vậy cảm ơn anh nha”.

Trong khoảnh cách gần như vậy Kiều Uyển Vũ đột nhiên thấy Tề Lăng Hạo thật là tiêu soái, những cử chỉ ân cần chu đáo như thế này Đoạn Phong Lãng chưa bao giờ cho cô hết. Mọi thứ trước mắt diễn ra cứ như một giấc mơ, Kiều Uyển Vũ bắt đầu cảm giác là cô muốn dựa dẫm vào Tề Lăng Hạo mãi mãi không muốn rời xa anh nữa.

Mọi người cũng bắt đầu bắt cặp khiêu vũ trong nền nhạc du dương nhẹ nhàng vô cùng lãng mạn.

Tề Kỳ Nam đưa tay ra trước mặt của Triệu Tích: “Xin mạn phép mời Triệu tiểu thư khiêu vũ cùng một được không vậy?”.

Triệu Tích nhìn Tề Kỳ Nam rồi nở nụ cười thật tươi, cô gật đầu đáp: “Chỉ cần là anh thì mọi chuyện đều có thể được”.

Tề Lăng Hạo cùng Kiều Uyển Vũ đi chào hỏi mấy người họ hàng trong gia tộc, các vị cổ đông lớn của công ty.


Tề Bách Hào nhìn thần thái sang trọng khí chất cao quý cách giao tiếp thanh lịch lễ độ của Kiều Uyển Vũ làm cho mọi người đều khen ngợi Tề gia có cô con dâu thật là xinh đẹp ngoan hiền thì cũng lấy làm vui trong lòng.

Dù ban đầu Tề Bách Hào quyết tâm phản đối chuyện hôn sự của Tề Lăng Hạo và Kiều Uyển Vũ nhưng dần dần thì ông đã chấp nhận cô con dâu này rồi.

Tề Lăng Hạo biết Kiều Uyển Vũ không thích mấy buổi tiệc đông người ngột ngạt đã vậy còn nhiều ống kính hướng về phía tất cả mọi người hòng tìm ra cái gì đó để đưa lên trang nhất mặt báo ngày hôm sau nên sau khi hoàn thành xong nhiệm vụ của mình đối với công việc anh liền đưa cô ra ngoài vườn đi dạo.

Quả nhiên Kiều Uyển Vũ bớt căng thẳng hơn so với lúc còn ở trong phòng tiệc ban nãy: “Ra ngoài này cảm thấy dễ chịu hơn hẳn đó”.

Tề Lăng Hạo khẽ cười anh quả nhiên hiểu cô gài này còn hơn là hiểu chính mình nữa: “Em thấy thoải mái là tốt rồi…”.

Kiều Uyển Vũ cau mày tỏ vẻ lo lắng: “Anh ra ngoài này còn buổi tiệc phải làm sao đây?”.

“Cứ để Chủ tịch bên trong cân hết là được rồi” Tề Lăng Hạo ma mãnh đáp.

“Để ba một mình tiếp khách liệu có ổn không?”.


Tề Lăng Hạo mỉm cười đáp: “Ngày xưa không có anh thì ba vẫn làm tốt mà em đừng quá lo lắng làm gì cho mệt thân”.

Nhìn bộ váy mà Kiều Uyển Vũ đang mặc trên người có những vết rượu, Tề Lăng Hạo nhíu mày một cái rồi hỏi: “Em có cầm thay y phục khác dễ chịu hơn không chiếc váy này cũng bị bẩn rồi a”.

Kiều Uyển Vũ đưa mắt nhìn những rặng san hô đỏ được vẽ bằng son biến tấu từ những vết bẩn thành họa tiết đẹp mắt thì liền khẽ cười lắc đầu lên tiếng: “Không cần thay y phục khác đâu, những họa tiết này đẹp vậy cơ mà”.

Tề Lăng Hạo đắn đo nhìn từng biểu cảm vui vẻ trên gương mặt của Kiều Uyển Vũ rồi lên tiếng hỏi: “Em thích đến vậy sao?”.

Kiều Uyển Vũ không chần chừ mà liền gật đầu đáp: “Uhm em rất là thích…à mà sao anh có thể vẽ đẹp như vậy chứ?”.

Tề Lăng Hạo cảm thấy rất tâm đắc với họa tiết trên áo của Kiều Uyển Vũ: “Sao hả san hô đỏ trong lòng biển xanh anh nghĩ là hợp lý em thích cũng phải thôi”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận