Tình Mỏng Tựa Sương Đau Thương Tựa Khói

Âu Nhựt Hàn gật đầu: “Được rồi, Tề tổng nói thì tôi phải nghe chứ nếu không cậu mà nổi giận thu mua Prophen thì tôi chỉ có mà húp cháo rùa sống mất”.

Tề Lăng Hạo vỗ vai Âu Nhựt Hàn một cái: “Lúc này đùa tôi sau này tôi sẽ thường xuyên ủng hộ cậu mà, hôm nay cũng cảm ơn cậu đã giúp tôi nhé”.

Âu Nhựt Hàn đưa tay đỡ gáy: “Có gì đâu mà cảm ơn chứ hôm nào tôi mời hai người sang nhà tôi ăn cơm nha”.

“Được” Tề Lăng Hạo đáp.

Kiều Uyển Vũ mỉm cười với Âu Nhựt Hàn: “Cảm ơn anh nhiều nhé”.

“Có gì đâu tôi và Lăng Hạo là bạn bè cả mà”.

Lúc về nhà Kiều Uyển Vũ ngồi ngắm lại sởi dây đeo tay rồi hỏi Tề Lăng Hạo: “Anh nói thử xem bà ngoại sẽ thích sợi dây đeo tay này hay không?”.

Tề Lăng Hạo gật đầu: “Chắc chắn là thích rồi nhưng mà đến cuối tuần tới mới đến mừng thọ bà mà em chọn quà sớm vậy”.


Kiều Uyển Vũ rủ mặt: “Tuần tới em hơi bận công việc rồi chắc là không có thời gian, hôm nay rãnh nên đi mua luôn”.

Tề Lăng Hạo khẽ thở dài: “Nếu cảm thấy mệt mỏi quá vậy em bỏ công việc hết đi anh dư sức nuôi em được mà”.

“Biết là vậy nhưng em thích được làm công việc mà mình yêu thích hơn ngồi không chán lắm”.

Tề Lăng Hạo cũng không phản đối: “Được rồi nhưng mà không được quá sức đâu đó”. “Em biết mà”.

Đêm trước ngày hôn lễ của Đoạn Phong Lãng và Hàm Linh diễn ra anh đứng trong phòng riêng của mình đưa mắt nhìn ngắm bộ hỉ phục hoa lệ được treo ngay ngắn trên giá, ánh mắt anh nhìn bộ y phục đó vô cùng dịu dàng và tha thiết.

Những ngón tay thon dài của Đoạn Phong Lãng chạm vào bộ hỉ phục đó một cách nâng niu trân trọng, từng đường kim mũi chỉ trên bộ hỉ phục này anh nghĩ đều là do Kiều Uyển Vũ tự tay may, tự thay thêu.

Đoạn Phong Lãng nâng khóe môi lên mỉm cười mà ánh mắt chứa đựng cả một bầu trời hồi ức về cô gái mà anh yêu.

Kiều Uyển Vũ ngồi một mình ngoài ban công, cô thất thần đưa mắt nhìn xa xăm, bản thân cô cũng không cam tâm chuyện tặng hai bộ hỉ phục mà mình tự tay thiết kế cho Đoạn Phong Lãng và Hàm Linh.

Mặc dù hai bộ hỉ phục đó chỉ là do nhân viên nhái lại hai bộ hỉ phục được cho là bảo vật trấn điếm mà tự tay Kiều Uyển Vũ may đang đặt tại trụ sở của thương hiệu thời trang RS ở Pháp mà thôi, kiểu dáng và họa tiết cũng có chút khác so với bản gốc nhưng vẫn cảm thấy vô cùng khó chịu trong lòng.

Có lẽ vì Đoạn Phong Lãng vẫn còn nhớ chuyện năm xưa nhưng lại đi kết hôn với người khác chăng?!

Đoạn Phong Lãng và Kiều Uyển Vũ đang ở hai nơi khác nhau thuộc về thế giới khác nhau nhưng bọn họ lại có cùng một đoạn hồi ức.

Năm đó, Đoạn Phong Lãng và Kiều Uyển Vũ vô tình xem hình cưới của người ta trên mạng, hỉ phục mà đôi tân lang tân nương đó mặc là màu đỏ đẹp vô cùng nên rất thích.

Kiều Uyển Vũ nói với Đoạn Phong Lãng: “Nếu sau này có kết hôn mình nhất định tự tay may hỉ phục cho mình và cả người mình yêu nữa, nhất định sẽ thiết kế ra hai bộ hỉ phục đẹp nhất thế kỷ luôn”.


Đoạn Phong Lãng liền đụng nhẹ vào khủy tay của Kiều Uyển Vũ rồi nói: “Nè nếu sau này tôi kết hôn cậu cũng phải may hỉ phục tặng cho tôi đó”.

Kiều Uyển Vũ lúc đó liền gật đầu: “Được thôi, sau này cậu kết hôn tôi nhất định tự tay may hỉ phục tặng cho cậu và cả cô gái kết hôn cùng cậu nữa”.

Đoạn Phong Lãng liền mỉm cười hạnh phúc đáp lại: “Nhớ là lúc đó phải may cho thật đẹp nha, vì lúc đó biết đâu người cùng mình mặc hỉ phục bước vào lễ đường chính là cậu đó, nếu may xấu lên hình không đẹp thì không được đổ lỗi cho mình đâu nha”.

Mặt của Kiều Uyển Vũ liền đỏ lựng lên: “Cậu thôi đi đừng có giỡn nữa”.

Đoạn Phong Lãng nghiêm túc quay sang nhìn Kiều Uyển Vũ rồi nói: “Nếu mình nghiêm túc thì sao?”.

Kiều Uyển Vũ có ý né tránh, cô liền đứng dậy tính đi về lớp: “Nghiêm túc cái gì chứ, mình đi về lớp đây không đùa với cậu nữa”.

Đoạn Phong Lãng liền kéo tay của Kiều Uyển Vũ lại rồi hỏi: “Kiều Uyển Vũ, sau này cậu làm vợ của mình được không?”.

“Chuyện này…chuyện này không thể nói trước được đâu, tụi mình còn rất là bồng bột hứa trước biết đâu sau này lại không làm được” Kiều Uyển Vũ tỏ vẻ bối rối.

“Cậu không dám sao?”.


Kiều Uyển Vũ tỏ vẻ đắn đo rồi hỏi: “Vậy cậu có thích mình không?”.

Đoạn Phong Lãng khẽ nhếch môi mỉm cười đáp: “Mình không thích vậy cậu có dám gả cho mình không?”.

“Nếu đã không thích thì sao có thể cùng mặc hỉ phục được chứ” Kiều Uyển Vũ có chút thất vọng.

Đoạn Phong Lãng nhún vai: “Chỉ cần mặc hỉ phục cùng nhau là nên duyên chồng vợ rồi mà”.

Kiều Uyển Vũ tỏ vẻ mất mát: “Nhưng mà cậu không thích mình”.

Đoạn Phong Lãng liền trấn an cô: “Vậy đi, đợi đến lúc chúng ta đủ tuổi trưởng thành mình sẽ nói ba mẹ đem sính lễ qua nhà cậu, đến lúc đó cậu đồng ý gả cho mình nha”.

“Lúc cậu mang sính lễ qua đi rồi tính ha”.

Nói xong Kiều Uyển Vũ liền đỏ mặt bỏ chạy nhưng điều đó cũng có nghĩa là bọn họ có hẹn ước với nhau, cô cũng đồng ý làm vợ của cậu, Đoạn Phong Lãng lúc đó vui như vừa trúng số độc đắc không bằng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận