Tình Mỏng Tựa Sương Đau Thương Tựa Khói

Lý Tương Cầm mặc một bộ sườn xám màu xanh lá cây cũng được thêu hoa hồng tỉ mỉ đẹp mà phù hợp với lứa tuổi, Bạch Lục Kỳ thì mặc một bộ sườn xám màu vàng thanh lịch trang nhã có thêu hoa Linh Lan Trắng thanh khiết nhẹ nhàng.

Dường như Kiều Uyển Vũ đã gửi y phục tặng mọi người ở Bạch gia và Tề gia để mặc trong lễ mừng thọ của Bạch phu nhân, ngoài người thân thì cũng có rất nhiều khách mời chọn y phục của thương hiệu Vệ Đồ để mặc nên cứ như là một show diễn thời trang lưu động ngẫu nhiên ngoài trời.

Tề Bách Hào, Tề phu nhân, Tề Cẩm Giang và Mạc Hy Nhi đến cùng một lúc, họ cùng nhau qua chào hỏi Bạch Lục Tranh và Phương Vân.

Tề Bách Hào cúi đầu tỏ vẻ lễ phép: “Thưa ba mẹ con mới tới ạ”.

Bạch Lục Tranh gật đầu nhẹ: “Vì tiệc mừng thọ của mẹ mà tụi con vất vả nhiều rồi”.

Tề Bách Hào tỏ vẻ khách sáo: “Có gì đâu ba, dù sao thì ba mẹ của con cũng mất sớm phận làm con như con lại không cơ hội hiếu đạo vẹn tròn ba mẹ vợ thì cũng là ba mẹ thời gian còn cho phép thì chúng con phải tận tâm báo hiếu cha mẹ ạ”.


Phương Vân cũng tỏ vẻ cảm kích Tề Bách Hào: “Vất vả cho con rể quá rồi”.

Tề Bách Hào nắm lấy đôi tay của Phương Vân thể hiện sự tôn kính: “Mẹ à, chỉ cần mẹ vui thì không có gì gọi là vất vả hết ạ”.

Tề phu nhân liền bồi thêm một câu: “Bách Hào nói phải đó mẹ à, chỉ cần mẹ của con được vui vẻ thì dù có vất cả đến mấy con cũng cảm thấy xứng đáng hết”.

Tề Cẩm Giang mặc một bộ sườn xám màu cam có thêu hoa thủy tiên màu trắng xà vào lòng của Phương Vân: “Bà ngoại của con là số một mà”.

Phương Vân vuốt tóc của Cẩm Giang: “Cái con bé này năm nay đã bước sang tuổi 18 rồi mà vẫn cứ y như lúc còn nhỏ à”.

Mạc Hy Nhi chờ mọi người chào hỏi xong rồi mới bước tới lên tiếng: “Con chào bà ngoại ạ”.

Phương Vân ngẩng đầu lên nhìn Mạc Hy Nhi bằng ánh mắt lạ lẫm: “Cô bé này là??”.

Tề phu nhân liền lên tiếng giải thích: “Dạ thưa mẹ đây là Hy Nhi từ nhỏ con bé đã sống ở Tề gia, con và Bách Hào cũng coi con bé như con cái trong nhà ạ, vì Hy Nhi là người hơi nhút nhát rụt rè nên con chưa từng dẫn con bé đến Bạch gia”.

Phương Vân gật đầu: “À thì ra là vậy”.

Tề phu nhân ngồi xuống bên cạnh của Phương Vân lên tiếng nói tốt đẹp về Mạc Hy Nhi: “Từ lúc Hy Nhi nghe tin về tiệc mừng thọ của mẹ đã rất dụng tâm chuẩn bị quà để tặng cho mẹ đó, con bé từ nhỏ mồ côi cha mẹ cho nên vẫn khao khát tình thương của ông bà rất nhiều đó mẹ ạ”.

Phương Vân nhìn Mạc Hy Nhi bằng ánh mắt hiền từ: “Qủa là một cô bé ngoan mà”.


Vừa lúc đó Bạch Lục Kỳ liền bước tới giọng đanh đá vang lên: “Bà nội à, có một số người bề ngoài tỏ vẻ hiền lành trang nhã nhưng mà sâu bên trong lòng lại vô cùng thâm hiểm độc ác đó bà đừng có vội tin”.

Tề phu nhân liền giả lả lên tiếng hỏi: “Lục Kỳ à con đang nói gì vậy chứ?”.

“Cô út nghe còn không hiểu hay sao? Lần trước lúc anh Hạo gặp chuyện rơi xuống vực chính là con nhỏ với cái lưỡi không xương này đã đặt điều vu oan đổ lỗi lên đầu của Uyển Vũ đó thôi... cũng may là con có mặt ở hiện trường nếu không chẳng ai chứng minh được cô ta nói láo hết”.

Ở xung quanh có rất nhiều khách khứa nên Mạc Hy Nhi liền tỏ vẻ ủy khúc lên tiếng đáp lại: “Lục Kỳ à lần đó tôi nghe không rõ ràng đầu đuôi câu chuyện mới gây ra sự hiểu lầm giữa dì dượng và Uyển Vũ tôi đã rất hối hận về chuyện đó…tôi cũng chỉ vì lo lắng cho anh Hạo nên mới làm như vậy thôi mà chứ đâu có ý gì khác”.

Ánh mắt của Bạch Lục Kỳ toát lên vẻ khinh khi rõ rệt: “Có ăn năn hay không…có phải vì Lăng Hạo hay là vì âm mưu gì khác thì cũng chỉ có bản thân cô biết mà thôi”.

Tề phu nhân liền lên tiếng nói đỡ cho Mạc Hy Nhi: “Chuyện cũng qua lâu rồi con đừng để trong lòng nữa mà Lục Kỳ, Hy Nhi cũng đã cảm thấy ăn năn trong suốt thời gian qua, bây giờ con bé đã trưởng thành hơn rồi”.

Tề Bách Hào cũng sợ vạch áo cho người xem lưng thì sẽ mất mặt nên cũng lên tiếng nói với Bạch Lục Kỳ: “Cô út con nói đúng đó Lục Kỳ chuyện qua rồi thì để nó qua đi con nhắc lại làm gì nữa”.


Bạch Lục Tranh sau khi nghe Bạch Lục Kỳ nói về Mạc Hy Nhi như thế thì lặng lẽ quan sát ánh mắt cùng những biểu cảm trên mặt cô ta và quả nhiên ông nhìn thấy rõ sự gian xảo trong đôi mắt đó.

Lý Tương Cầm đi tới lên tiếng hỏi: “Lục Kỳ à con lại gây ra chuyện gì mà mọi người lại tập trung ở đây vậy hả?”.

Bạch Lục Kỳ liền lên tiếng đáp: “Mẹ à con không có mà”.

Tề phu nhân liền chuyển sang chủ đề khác để mọi người đừng nhắc đến lỗi lầm của Mạc Hy Nhi nữa: “Chị dâu à bộ sườn xám này của chị may ở đâu mà đẹp quá vậy?”.

Lý Tương Cầm khẽ cười lên tiếng đáp: “Là con dâu của em gửi tặng cho chị còn gì, con bé còn nói là đã gửi y phục cho tất cả mọi người trong gia đình rồi”.

Lý Tương Cầm nhìn bộ sườn xám may cách tân nhưng lại hoa hòe lố lăng của Tề phu nhân rồi lên tiếng: “Hình như y phục em mặc trên người không phải là của Uyển Vũ gửi đến có phải không? chị nhớ hình chụp con bé cho chị xem là một bộ sườn xám màu tím đậm có thêu hoa Cẩm Tú Cầu mà em thích rất là tinh tế đó”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận