Tình Mỏng Tựa Sương Đau Thương Tựa Khói

Còn Mạc Hy Nhi thì cô ta run rẩy đứng qua một bên cố gắng hạn chế sự có mặt của mình xuống càng thấp càng tốt, mọi người đều vây quanh lo lắng cho Kiều Uyển Vũ nên cũng chẳng còn ai để tâm đến cô âu cũng là một chuyện tốt.

Qua một lúc xe cấp cứu tới, nhân viên bên y tế để Kiều Uyển Vũ nằm lên cán khiêng đi Tề Lăng Hạo cũng vội đi theo cùng.

Phương Vân liền quay sang nói với Lý Tương Cầm: “Tương Cầm à con đi chung với Lăng Hạo vào bên viện xem sao mẹ sợ một mình thằng bé sẽ không chăm sóc tốt cho Uyển Vũ được”.

Bạch Lục Phong cũng tỏ vẻ tán đồng: “Phải đó em đi cùng Lăng Hạo đi”.

Lý Tương Cầm gật đầu: “Dạ được ạ”.

Lúc Tề Lăng Hạo bước lên xe cấp cứu đã ném chìa khóa xe của mình cho Hàn Côn Nhị rồi căn dặn: “Cậu về Hoàng Kim Uyển Cảnh bảo Tiểu Lộc lấy vài bộ quần áo của tôi và Uyển Vũ sau đó mang đến bệnh viện giúp tôi nhé”.


Hàn Côn Nhị gật đầu: “Được rồi tôi sẽ đến ngay sau cậu thôi’.

Sau khi Kiều Uyển Vũ được nhân viên bên y tê chăm sóc, Tề Bách Hào mới có thể thả lỏng tâm trạng một chút. Ông là người đã trực tiếp theo sát công trình Hoàng Kim Hoa Thần này nên ông biết rõ hồ nước rộng lớn này là cải tạo từ thiên nhiên nên vẫn giữ những đặc tính vốn có của nó là những tảng đá với cạnh sắc nhọn. Nhưng để đảm bảo an toàn cho người sử dụng thì ở khu vực hồ nước này luôn có hàng rào bằng gỗ được sơn trắng cùng biển cảnh báo hồ nước nguy hiểm để khách không đến gần.

Tuy nhiên ngày hôm nay sau khi xảy ra vụ việc đáng tiếc của Kiều Uyển Vũ thì ông mới phát hiện ra hàng rào gỗ và cả biển cảnh báo đều biến mất hết không thấy đâu nên gọi quản lý của khách sạn này đến để nói chuyện riêng.

Người quản lý cũng biết Kiều Uyển Vũ là con dâu của Tề Bách Hào, là vợ của Tề Lăng Hạo nên không dám nói dối mà lên tiếng đáp: “Dạ thưa Chủ tịch, hàng rào gỗ biển cảnh báo nguy hiểm và cả camera ghi hình ở khu vực hồ nước đều là do…do phu nhân bảo chúng tôi cất đi hết”.

Tề Bách Hào cau chặt chân mày không dám tin vào những gì mà bản thân mình vừa nghe thấy, trong đầu ông lập tức hiện lên hình ảnh của Bạch Cẩm Phi rơi xuống hồ bơi năm nào nên nhất thời cảm thấy lạnh cả sống lưng.

Trong lòng của Tề Bách Hào đặt ra nghi vấn lẽ nào là Tề phu nhân đang muốn dùng cách cũ để giết chết luôn cả Kiều Uyển Vũ của hiện tại hay sao.

Mọi người cũng tản dần ra, Mạc Hy Nhi tính nhân cơ hội này mà biến mất nhưng cô ta vừa đi được hai bước đã bị Bạch Lục Kỳ nắm tay kéo lại.

“Bốp” âm thanh giòn giã vang lên.

Mạc Hy Nhi còn chưa kịp phản ứng thì đã bị Bạch Lục Kỳ vung tay tát thẳng vào mặt một cái thật đau: “Cô tính trốn đi sao? Đâu có dễ dàng như vậy được, hại Uyển Vũ ngã xuống hồ nước rồi tính phủi sạch hết trách nhiệm hay sao chứ không có cửa đâu ha”.


Nước mắt của Mạc Hy Nhi rơi xuống cô ta bày ra vẻ mặt vô tội lên tiếng giải thích: “Tôi có làm gì đâu chứ là Uyển Vũ tự mình rơi xuống hồ cơ mà”.

Từ lúc Mạc Hy Nhi cố tình không nhường cho Tề Lăng Hạo và Kiều Uyển Vũ ngồi cạnh nhau thì Bạch Lục Phong đã không có cái nhìn thiện cảm về Mạc Hy Nhi rồi nên ông lên tiếng: “Cô nói cứ như Uyển Vũ là đứa trẻ lên ba không bằng tự nhiên lại đi đến bờ hồ rồi ngã xuống đó”.

Tề Cẩm Giang cũng không bỏ qua Mạc Hy Nhi liền lên tiếng: “Mạc Hy Nhi ở đây không có ai bị mù hết, ai cũng tận mắt chứng kiến chính tay cô đẩy chị Uyển Vũ xuống hồ hết, rốt cuộc thì chị Uyển Vũ đã làm cái gì mà cô lại có thể ra tay độc ác nhẫn tâm như vậy hả?”.

Mọi người cùng nhìn Mạc Hy Nhi bằng ánh mắt khinh miệt thì thầm to nhỏ với nhau: “Trời ơi mặt nhìn cũng được mà độc ác ghê luôn dám đẩy người ta xuống hồ nước nguy hiểm như thế chứ”.

Mạc Hy Nhi uất ức bản thân cô còn chưa kịp làm gì Kiều Uyển Vũ tự mình ngã xuống hồ bây giờ mọi người lại đổ hết tội lỗi lên đầu mình nên cô ta khó lòng mà chấp nhận được liền vội vàng lại lên tiếng giải thích: “Không phải tôi thật mà...không phải tôi làm đâu là cô ta tự mình ngã xuống hồ đó”.

Có một vài người lắc đầu: “Tề gia đúng là nuôi ong tay áo mà, sống ở nhà người ta bao nhiêu năm lại nở lòng nào hại con dâu của người ta như thế”.


“Phải đó, người gì đâu mà vừa ích kỷ vừa độc ác”.

Mạc Hy Nhi nghe mỗi người nói một câu khó nghe về mình thì cảm thấy rất uất ức cô ta gào lên: “Mấy người thì biết cái gì chứ người rơi xuống hồ này đáng lẽ ra là tôi mới đúng không hiểu sao đến phút cuối cô ta lại tự mình ngã xuống hồ…đúng rồi cô ta là vì muốn nhìn thấy cái cảnh mọi người làm khó tôi như thế này nên mới cố tình làm vậy mà”.

Tề phu nhân hiểu rất rõ tính khí của Mạc Hy Nhi lúc cô ta nổi điên lên sẽ không kiểm soát được bản thân mà ăn nói hàm hồ, càng nói thì sẽ càng lộ ra nhiều chuyện có khi còn kéo cả bà vào nữa.

Do đó Tề phu nhân liền đi qua lên tiếng khuyên nhủ Mạc Hy Nhi: “Hy Nhi à con đừng nói nữa, nếu như vừa rồi con có lỡ tay đẩy Uyển Vũ xuống hồ thì cứ nhận lỗi đi dì nghĩ Uyển Vũ là người lương thiện nên chắc chắn sẽ tha lỗi cho con mà”.

Mạc Hy Nhi ngơ ngác quay sang nhìn Tề phu nhân: “Dì à, dì đang nói cái gì vậy hả kế hoạch ban đầu của chúng ta…”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận