Tình Mỏng Tựa Sương Đau Thương Tựa Khói

Kiều Uyển Vũ gật đầu tỏ vẻ đồng cảm với những suy nghĩ toang tính của Tề Lăng Hạo: “Em hiểu rồi nhưng mà em chưa từng nghĩ sẽ trở thành một cổ đông của tập đoàn Hoàng Kim, sự việc này đột ngột như vậy thế nào các cổ đông khác cũng nói ra nói vào cho mà xem”.

Tề Lăng Hạo cho Kiều Uyển Vũ một ánh mắt trấn an: “Em yên tâm đi hiện tại ai cũng biết em là vợ hợp pháp của anh chuyện em được chia cổ phần của tập đoàn Hoàng Kim cũng chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi đừng quá lo lắng, hơn nữa có anh ở đây thì không ai dám nói gì em đâu”.

Kiều Uyển Vũ an tâm gật đầu: “Em hiểu rồi em chỉ thấy hơi tội nghiệp cho ba”.

Tề Lăng Hạo nhíu mày: “Năm xưa bọn họ không hề tội nghiệp cho anh”.

Sáng nay, Tề Bách Hào đích thân xuống bếp căn dặn đầu bếp hôm nay chuẩn bị thêm một số món ăn bồi bổ sức khỏe bởi vì Tề Lăng Hạo và Kiều Uyển Vũ sau khi xuất viện sẽ quay trở về Tề Trạch Viên.

Tề phu nhân nghe thấy Tề Lăng Hạo chịu về nhà thì cũng tỏ vẻ vui mừng: “Anh à, Lăng Hạo chủ động về nhà sao?”.


Tề Bách Hào giữ nét mặt lạnh ngắt: “Lần này hai đứa nó về nhà em liệu mà cư xử cho đúng mực nếu không thì đừng trách anh vô tình…vì em mà anh như phải lốc một miệng thịt trên người mình xuống rồi đây”.

Sau khi Kiều Uyển Vũ xuất viện Tề Lăng Hạo đưa cô trở về Tề Trạch Viên, Tề Bách Hào cũng rất có thiện ý sợ cô mới khỏe lại đã ra ngoài trời nắng sẽ bị cảm nắng nên kêu Tề Cẩm Giang cầm ô che cho Kiều Uyển Vũ.

Kiều Uyển Vũ cũng cảm thấy e ngại lên tiếng nói với Tề Cẩm Giang: “Chị đã khỏe rồi không cần che ô đâu Cẩm Giang à”.

Tề Cẩm Giang vẫn vui vẻ cầm ô che cho Kiều Uyển Vũ: “Là ba kêu em làm vậy đó nếu không ba sẽ mắng em mất”.

Bước vào nhà Kiều Uyển Vũ vẫn lễ phép lên tiếng chào hỏi Tề Bách Hào và cả Tề phu nhân như chưa từng có chuyện gì xảy ra hết.

Tới giờ cơm trưa Mạc Hy Nhi vừa đi vào phòng ăn thì Tề Bách Hào lên tiếng nói với người giúp việc: “Cô nói đầu bếp làm sẵn một phần ăn đem lên phòng cho Hy Nhi đi hôm nay tôi muốn ăn cơm với người trong gia đình thôi và tôi có chuyện quan trọng muốn nói nên không muốn sự có mặt của người ngoài”.

Mạc Hy Nhi nghe thấy vậy trước mặt của mọi người thì ngượng đến chín mặt, cô ta dùng dằn quay người bỏ đi với vẻ mặt uất ức.

Tuy nhiên với kiểu người mặt dày không có liêm sĩ như Mạc Hy Nhi thì cô ta không hề đi lên phòng mà cố tình nán lại ở chỗ khuất cầu thang để nghe xem rốt cuộc là chuyện quan trọng gì mà Tề Bách Hào lại không muốn cô nghe thấy.

Tề phu nhân thấy Mạc Hy Nhi bị đối xử ghẻ lạnh liền lên tiếng nói với Tề Bách Hào: “Anh à, dù sao Hy Nhi cũng sống ở Tề gia từ nhỏ đến lớn nên cũng có thể xem là người thân anh làm vậy con bé sẽ buồn lắm đó”.


Tề Cẩm Giang liền lên tiếng: “Mẹ à, dù có sống ở Tề gia từ nhỏ thì vẫn là người ngoài thôi cô ta đâu có mang họ Tề”.

“Con có thôi đi không hả, ngay cả người giúp việc trong gia đình từ xưa tới nay mẹ đều đối xử như người thân huống hồ là Hy Nhi, con bé đó rất ngoan hiền lễ phép mẹ luôn xem Hy Nhi như con gái của mẹ sau này con không được nói như vậy nữa”.

Tề Bách Hào liền tỏ vẻ tán đồng với Tề Cẩm Giang: “Theo anh thấy Cẩm Giang cũng không hề nói sai, từ nhỏ Hy Nhi đã sống ở Tề gia anh cũng hết mực yêu thương nó như con gái thậm chí Cẩm Giang có cái gì thì con bé cũng có cái đó nhưng mà càng ngày càng lớn nó lại không hề biết thân biết phận. Lần này còn dám ra tay độc ác hại cả con dâu của anh gặp nguy hiểm thì anh thấy không được ổn rồi”.

Tề phu nhân lại bao che cho Mạc Hy Nhi: “Hy Nhi nó cũng vì quá yêu Lăng Hạo nên mới nghĩ chuyện dại dột thế này thôi em đã khuyên nhủ con bé rồi nó cũng hứa sẽ không tái phạm chúng ta đừng nhìn nó như tội phạm có được không?”.

Tề Lăng Hạo liền hừ một tiếng: “Cô ta vốn là tội phạm mà, dám ra tay hại người ở chốn đông người như thế sau đó luôn miệng đổ lỗi là vì tình yêu thực là nực cười, nếu hôm đó Uyển Vũ mà có mệnh hệ nào thì tôi đã cho Mạc Hy Nhi và kẻ chủ mưu đằng sau cô ta ra hầu tòa giải thích rồi”.

Tề Cẩm Giang nghe thấy Mạc Hy Nhi còn đồng phạm liền tỏ vẻ bất bình: “Anh hai cô ta còn có đồng phạm hay sao? Ai mà độc ác không có lương tâm vậy chứ?? Chị dâu em hiền lành như vậy cũng dám tính kế đúng là cái thứ lương tâm bị chó tha mất mà”.

Tề phu nhân ngồi một bên nghe thấy con gái nói vậy liền cảm thấy chột dạ đến cùng cực, con gái bà là đang chửi trên đầu bà mà vẫn không hay biết.


Tề Bách Hào tằng hắng giọng: “Thôi cũng trễ rồi mọi người cùng ăn cơm đi”.

Tề phu nhân gặp một miếng cá tính để vào chén của Kiều Uyển Vũ thì Tề Lăng Hạo liền dùng đũa cản lại: “Không dám làm phiền Tề phu nhân”.

“Lăng Hạo mẹ chỉ là quan tâm Uyển Vũ thôi mà” Tề phu nhân sượng mặt lên tiếng.

Tề Lăng Hạo tỏ thái độ đề phòng: “Lần trước hại cô ấy không chết lần này lại tính dở trò gì nữa đây hả?”.

Sắc mặt của Tề phu nhân đông cứng lại rồi giả vờ rủ mắt: “Cũng tại mẹ dạy Hy Nhi không tới nới tới chốn để nó gây ra những việc đáng tiếc như vừa rồi, con trách mẹ cũng không sai”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận