Tình Mỏng Tựa Sương Đau Thương Tựa Khói

Tề Lăng Hạo đưa tay lấy chai rượu vang đỏ để trên bàn rót vào cái ly chân cao, tay nâng cái ly lên làm thứ chất lỏng màu đỏ bên sóng sánh dưới ánh đèn nhìn rất đẹp mắt anh chỉ nhấp môi một ngụm nhỏ, loại rượu vang này nồng độ cồn cũng rất thấp nên chẳng thấm thía gì hết mà tại sao anh lại cảm thấy cổ họng mình đắng đến như vậy chứ.

Thoáng qua vài giây Tề Lăng Hạo khẽ lắc đầu: “Mấy việc cỏn con như thu xếp hành lý cứ để quản gia làm được rồi, bàn tay em rất đẹp lại rất cao quý không thích hợp làm mấy việc vặt đâu”.

Kiều Uyển Vũ cảm thấy có chút áy náy nên cứ đưa mắt nhìn Tề Lăng Hạo chằm chằm, sống chung bên cạnh nhau đã lâu dù không để tâm nhưng có một số thói quen của đối phương tự nhiên lại khắc ghi vào trong não bộ từ lúc nào rồi. Cô biết mỗi lúc có chuyện buồn Tề Lăng Hạo thường nhấp nháp một ly rượu vang đỏ suy nghĩ sự đời cho đã rồi thôi sẽ bỏ qua, có lẽ cô không đồng ý đi đến nước F nên anh mới buồn như vậy.

Tề Lăng Hạo thấy Kiều Uyển Vũ nhìn mình không chớp mắt liền dời ánh mắt của mình xuống ly rượu vang trên tay rồi cúi đầu tỏ vẻ bất lực.

Tề Lăng Hạo biết Kiều Uyển Vũ không thích anh uống rượu, mà chính xác hơn là cô sợ anh uống say rồi sẽ mất kiểm soát ép buộc cô làm những chuyện mà cô không thích, chẳng những vậy còn ám ảnh tâm lý cô suốt một thời gian dài, chuyện cũng đã từng xảy ra anh từng làm cô tổn thương nên bản thân của anh trong thoáng chốc bỗng giật mình trước hành động vừa rồi của mình.

“Hôm nay anh lỡ uống hết một ly rượu rồi…yên tâm tối nay anh qua phòng khác ngủ dù sao thì…nhà chúng ta cũng có rất nhiều phòng trống mà”.

Kiều Uyển Vũ suy nghĩ gì đó rồi lên tiếng: “Không cần đâu…cứ ngủ ở phòng của…chúng ta…như bình thường đi”.

Tề Lăng Hạo nhướng mày tỏ vẻ ngạc nhiên: “Em không sợ sao?”.


“Sợ gì chứ???”.

“Thì giống như lần đó…”.

Kiều Uyển Vũ ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt của Tề Lăng Hạo rồi nói: “Cũng đã xảy ra rồi mà còn gì đáng để sợ nữa đâu chứ…hơn nữa anh là doanh nhân mà ra ngoài cũng phải uống vài ly xã giao em không để ý đâu”.

Tề Lăng Hạo gật gật đầu: “Cảm ơn em”.

Kiều Uyển Vũ tỏ vẻ đắn đo rồi lên tiếng: “Chuyện đến nước F em có thể đi cùng anh nhưng không thể ở lại cùng anh một tháng được, sắp đến lễ hội thời trang thường niên ở Vịnh Xuyên rồi em cần có thời gian để chuẩn bị tham gia cuộc thi này…đối với em cuộc thi này rất quan trọng em muốn đánh bại bản thân mình trong quá khứ”.

Chẳng biết thế quái nào vị rượu còn đọng lại trong miệng của Tề Lăng Hạo từ đắng chát lại trở nên ngọt ngào như vừa ăn phải mật ong vậy.

Đang ngồi nói chuyện tự nhiên Tề Lăng Hạo lại đưa tay lên ôm ngực trái tỏ vẻ quằn quại làm cho Kiều Uyển Vũ cũng nhất thời lo lắng cau chặt tâm mi.

“Anh…anh bị sao vậy Tề Lăng Hạo?”.

Tề Lăng Hạo nằm gục lên bàn đáp từng lời đứt quãng: “Anh…đau…quá…”.

Kiều Uyển Vũ vội vàng đứng dậy đi qua bên chỗ Tề Lăng Hạo ngồi vuốt vuốt nhẹ lưng của anh, thái độ của cô cũng rất là lo sợ trước sự việc xảy ra đột ngột như thế: “Tề Lăng Hạo…anh bị sao vậy…hay là để em gọi Nhiếp Thần tới xem sao nha”.

Kiều Uyển Vũ vội chụp lấy cái điện thoại để trên bàn, cô vừa tính bấm gọi cho bác sĩ riêng của Tề Lăng Hạo thì có một bàn tay với những ngón tay thon dài nắm lấy bàn tay cô lại: “Không cần gọi Nhiếp Thần đâu…anh ta không chữa được”.

Mặt của Kiều Uyển Vũ cũng tái méc luôn: “Vậy chúng ta đến bệnh viện nha”.

Giọng của Tề Lăng Hạo lại mè nheo vang lên: “Bệnh viện cũng không có cách chữa đâu”.


Kiều Uyển Vũ nhất thời cũng rối lên luôn, nhìn thấy Tề Lăng Hạo đau đớn cô cảm thấy rất xót.

“Đau…quá…”.

Tề Lăng Hạo kêu lên như vậy rồi nằm gục người lên bàn bất động, làm cho Kiều Uyển Vũ một phen thót tim, cô đưa tay lay động người của anh: “Nè Tề Lăng Hạo, anh bị làm sao vậy???”.

Kiều Uyển Vũ gọi mãi mà không thấy Tề Lăng Hạo trả lời nên rất tuyệt vọng, hốc mắt cô bắt đầu đỏ hoe lên, một màn sương mỏng kéo đến làm cho hình ảnh của Tề Lăng Hạo trong mắt cô nhòe đi.

“Nhất định là Nhiếp Thần sẽ có cách chữa trị mà”.

Bàn tay của Kiều Uyển Vũ run rẩy cầm cái điện thoại lên bấm số của Nhiếp Thần gọi đi, trong lúc chờ Nhiếp Thần bắt máy chỉ có mấy giây mà cô cứ ngỡ là cả thế kỷ.

Giọng điệu lười biếng của Nhiếp Thần vang lên nghe máy: “Alo…”.

“Nhiếp Thần, anh mau tới Hoàng Kim Uyển Cảnh đi, Lăng Hạo xảy ra chuyện rồi”.

Nhiếp Thần nhất thời nhíu mày một cái: “Tên đó mà xảy ra chuyện gì được chứ?”.


Kiều Uyển Vũ gần như là gào lên trong điện thoại: “Anh mau tới đây đi lần này liên quan đến tính mạng đó”.

“Ok tôi sẽ đi ngay được chưa”.

Nhiếp Thần mở tủ thay quần áo một cách nhàn nhã trong đầu thầm nghĩ cái tên kia nhất định là lại lừa gạt con bé ngốc nghếch kia nữa rồi.

Nhiếp Thần tới Hoàng Kim Uyển Cảnh thì thấy Tề Lăng Hạo đã được gia nhân đưa về phòng nghỉ trước, Kiều Uyển Vũ ngồi bên cạnh vẻ mặt trông rất lo lắng và sợ hãi.

Lúc thấy Nhiếp Thần bước vào Kiều Uyển Vũ liền vui mừng đứng dậy giống như là gặp được cứu tinh của cuộc đời vậy, cô nôn nóng lên tiếng: “Nhiếp Thần anh mau xem anh ấy bị làm sao đi”.

Nhiếp Thần đẩy cái gọng kính một cái rồi lấy ống nghe ra đặt lên lồng ngực của Tề Lăng Hạo, vẻ mặt anh vô cùng đăm chiêu chân mày nhíu chặt làm cho Kiều Uyển Vũ càng lo lắng hơn nữa.

Nhiếp Thần quay sang Kiều Uyển Vũ rồi hỏi: “Cô kể lại xem rốt cuộc tại sao cậu ấy lại như thế này”."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận