Tình Mỏng Tựa Sương Đau Thương Tựa Khói

Tề Lăng Hạo đặt tay lên vai Kiều Uyển Vũ cho cô một ánh mắt trấn an rồi nói: “Chuyện này rất quan trọng có thể liên quan đến thân thế thật sự của em đó”.

Kiều Uyển Vũ tỏ vẻ tò mò lên tiếng hỏi: “Anh biết gì về thân thế của em hay sao mà nghiêm trọng vậy?”.

Tề Lăng Hạo tỏ vẻ trầm ngâm: “Chẳng qua chỉ là suy đoán thôi nếu em là con gái ruột của ba Cẩn Dương thì không có chuyện gì xảy ra hết, chúng ta sẽ trở về Vịnh Xuyên như lịch trình đã ấn định thôi”.

“Còn nếu em không phải con gái ruột của ba Kiều Cẩn Dương thì sẽ ra sao?”.

Tề Lăng Hạo thở dài một hơi rồi lên tiếng đáp: “Thì anh sẽ gặp rắc rối một chút”.

Kiều Uyển Vũ khẽ mỉm cười rồi ngẩng đầu lên nhìn Tề Lăng Hạo: “Nếu đem đến rắc rối cho anh vậy chúng ta đừng làm sáng tỏ nữa”.


Tề Lăng Hạo khẽ lắc đầu: “Không được chỉ cần là chuyện có liên quan đến em dù rắc rối lớn cỡ nào anh cũng cân được hết, chỉ sợ là sau khi em tìm được gia đình thật sự của mình lại sẽ không cần đến anh nữa thôi”.

Kiều Uyển Vũ bất ngờ đặt lên trán của Tề Lăng Hạo một nụ hôn nhẹ: “Đồ ngốc, những năm tháng đen tối nhất trong cuộc đời em là anh đem đến ánh sáng cho nên dù có xảy ra chuyện gì em cũng nhất định không buông tay anh đâu…hơn nữa em không phải đứa ngốc, đi hết Vịnh Xuyên tìm mỏi mắt cũng chẳng tìm ra người thứ hai ưu tú như anh đâu…em mà buông anh ra thì sẽ có rất nhiều người giành lấy mất đó”.

Tề Lăng Hạo vòng tay ôm lấy eo của Kiều Uyển Vũ: “Yên tâm đi dù trời có sụp xuống anh cũng nhất định cùng em chống đỡ”.

Nghe Tề Lăng Hạo nói như vậy Kiều Uyển Vũ bất chợt cảm thấy vô cùng bình an, hình như trước giờ anh luôn cùng cô gánh vác mọi chuyện, lúc khó khăn anh luôn là người duy nhất xuất hiện bên cạnh cô.

Kiều Uyển Vũ vòng tay ôm lấy eo của Tề Lăng Hạo, đầu cô tựa vào ngực anh: “Hứa rồi đó nha dù trời có sụp xuống cũng phải cùng em gánh vác không cho phép bỏ trốn đâu đó”.

Tề Lăng Hạo cũng vòng tay ôm Kiều Uyển Vũ vào lòng một cách âu yếm, anh khẽ nở một nụ cười như gió mùa xuân: “Anh nói được thì nhất định sẽ làm được mà”.

Kiều Uyển Vũ đem chuyện mình không phải là con ruột của Kiều Cẩn Dương nói cho Tề Lăng Hạo nghe: “Thật ra em không phải là con ruột của ba Cẩn Dương”.

Tề Lăng Hạo cau mày: “Thật sao? Tại sao em lại biết chuyện này?”.

Mắt của Kiều Uyển Vũ rũ xuống: “Trước lúc ba mất đã nói với em rằng em không phải là con của ba, thật ra lúc nhỏ em bị người ta bỏ lại trước cổng biệt thự ở Kiều gia kèm theo chiếc đồng hồ dây da màu cánh dán ba thấy em tội nghiệp nên đã nhận làm con. Nếu như không bệnh mà qua đời cũng sẽ không bao giờ nói ra sự thật này bởi vì em cảm nhận được ba thật sự yêu thương em như con gái ruột của ông”.


Tề Lăng Hạo nắm lấy bàn tay của Kiều Uyển Vũ: “Anh nói là nếu thôi nha nếu bây giờ em tìm lại được thân thế thật sự của mình em vốn xuất thân trong một gia đình giàu có quyền thế vậy em có rời xa anh không hả?”.

Kiều Uyển Vũ ngẩng đầu lên nhìn Tề Lăng Hạo rồi đáp: “Nếu là trước đây em trả lại toàn bộ số tiền mà em nợ của anh rồi rời xa anh nhưng mà bây giờ thì em không làm như vậy nữa bởi gì em cảm thích ở bên cạnh anh rất là bình yên an toàn”.

“Được dù là có chuyện gì xảy ra chúng ta cũng sẽ cùng nhau đối mặt”.

Trong phòng của Tôn Hoàng Uyển Vân ở Thiên Trạch Hoa Viên cô cũng đang ngồi kẻ mày trước bàn trang điểm, dáng vẻ rất cẩn thận tỉ mỉ, màu son mà cô chọn là màu hồng ngọt ngào lãng mạn.

Cô người hầu Tiểu Liên bên cạnh khẽ hỏi: “Đại tiểu thư, sao cô không chọn son màu đỏ bình thường em thấy cô thích son màu đỏ nhất mà”.

Tôn Hoàng Uyển Vân khẽ cười thật tươi lên tiếng giải thích: “Cô không biết gì hết hơn 99% nam giới khi chọn mua son tặng vợ đều chọn màu hồng cánh sen bởi vì họ thích màu đó vừa tăng nét nữ tính vừa lãng mạn ngọt ngào”.

Tiểu Liên liền gật đầu lên tiếng tán thưởng: “Đại tiểu thư đúng là người sâu sắc và tinh tế mà”.


Hôm nay tâm trạng của Tôn Hoàng Uyển Vân rất là tốt nên nói nhiều hơn mấy câu so với bình thường: “Cô biết gì không hôm nay tôi muốn mình xuất hiện thật kiêu sa lộng lẫy trước mặt của người đàn ông đó, tôi muốn anh ấy khắc ghi hình ảnh của tôi vào sâu trong tâm trí đến tận cùng trái tim”.

Tiểu Liên vừa nghe qua đã biết Tôn Hoàng Uyển Vân đang nhắc tới ai rồi bèn nói vài câu xu nịnh: “Được đại tiểu thư để vào mắt Tề tổng đúng là tu chín kiếp mới được thành quả ngày hôm nay đó”.

Tôn Hoàng Uyển Vân nghe như vậy trong lòng cũng cảm thấy rất vui vẻ: “Nếu anh ấy chọn tôi thì tôi có thể đảm bảo anh ấy nhất định trở thành người đàn ông hạnh phúc nhất thế gian này”.

“Biết đâu trong năm nay Thiên Trạch Hoa Viên phải tất bật chuẩn bị lễ cưới cho đại tiểu thư và Tề tổng rồi”.

Tôn Hoàng Uyển Vân khẽ mỉm cười e thẹn: “Cũng không cần nhanh đến vậy, tôi vẫn còn rất là trẻ nên cũng không vội hơn nữa mới gặp người ta có mấy lần thôi đã suy nghĩ đến chuyện kết hôn thì không phải là quá qua loa rồi sao, mẹ tôi nói hôn nhân đại sự là chuyện lớn cả đời người không thể tùy hứng được đâu nha”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận