Tình Mỏng Tựa Sương Đau Thương Tựa Khói

Nghe Tôn Hoàng Uyển Vân nói vậy trong lòng Tiểu Liên đã thầm cười khinh bỉ mấy trăm lần rồi, xưa nay cô đại tiểu thư này luôn tỏ vẻ cao ngạo lạnh lùng khó gần nhưng từ khi gặp Tề Lăng Hạo thì hình như đã vứt hết liêm sỉ đi mất rồi.

Tiểu Liên thầm nghĩ trong đầu “Người ta còn chưa bật đèn xanh cô chạy vội làm gì chứ? Chưa gì đã nghĩ đến chuyện kết hôn làm như cô ưu tú đến độ người ta vừa gặp đã đổ không bằng”.

“Dạ phải ạ phòng bệnh hơn chữa bệnh, đại tiểu thư thật là sáng suốt” Tiểu Liên giả vờ hùa theo Tôn Hoàng Uyển Vân, dù sao thì chọc giận cô đại tiểu thư này thì cũng khó lòng mà sống ở Thiên Trạch Hoa Viên.

Tôn Hoàng Uyển Vân ngồi phịch xuống ghế thái độ đâm chiêu: “Còn ba mẹ tôi nữa chứ…thật không biết vì sao trong suốt buổi tiệc hôm nay ba mẹ tôi cứ đi theo hỏi chuyện con nhỏ kia suốt thái độ lại rất thân thiết gần gũi thật là kỳ lạ”.

“Có khi nào lão gia và phu nhân nhận nhầm con nhỏ kia là đại tiểu thư không?” Tiểu Liên đưa ra lời giải thích nghe có vẻ hợp lý.

Tôn Hoàng Uyển Vân cau chặt tâm mi, vẻ mặt đầy sự hoài nghi: “Lúc đầu tôi cũng tưởng là vậy nhưng hình như không phải”.

Tiểu Liên nghĩ nghĩ rồi lên tiếng đáp: “Cũng có thể vì lão gia và phu nhân thấy cô gái đó có gương mặt giống với tiểu thư nên mới có thái độ gần gũi như vậy”.


“Đây có lẽ là cách giải thích hợp nhất nhất…thôi tôi mệt rồi muốn nghỉ ngơi cô ra ngoài đi”.

“Dạ”.

Sau khi quay trở về từ vũ hội do tập đoàn The High tổ chức Kiều Uyển Vũ cảm thấy rất là hoang mang cô ngồi trầm tư cả buổi trời.

“Em sao vậy Uyển Vũ?”.

Kiều Uyển Vũ thở dài lên tiếng đáp: “Thật không ngờ trên thế giới này lại có một người sở hữu dung mạo giống như em đến vậy”

Tề Lăng Hạo đặt tay lên vai của Kiều Uyển Vũ rồi lên tiếng trấn an cô: “Uyển Vũ à anh cảm giác rằng rất có thể em chính là con cháu thất lạc của tộc Tôn Hoàng đó”.

Ánh mắt của Kiều Uyển Vũ nhìn xa xăm: “Nói thật lòng là em cũng không dám mong mỏi tìm lại được người thân thà không có hy vọng thì sẽ không có thất vọng”.

Tề Lăng Hạo liền khẽ cười ôm cô vào lòng: “Ngốc vừa thôi, với biểu cảm của Tôn Hoàng lão gia và phu nhân thì anh cũng cảm nhận được họ dành cho em một thứ tình cảm rất là đặc biệt đó”.

Kiều Uyển Vũ gật đầu: “Em cũng có cảm giác rất là thân thuộc với họ chỉ sợ là không phải lại khiến cho hai bên khó xử mà thôi”.

Tề Lăng Hạo đưa tay vén tóc của Kiều Uyển Vũ ra sau rồi nói: “Cho đến khi mọi chuyện có kết quả cuối cùng thì em vẫn sẽ ở bên cạnh anh với vai trò là thư ký, còn nữa em phải luôn giữ nốt ruồi son đỏ ở đuôi mắt trái hãy nhớ đó dấu hiệu để anh nhận biết em là ai”.

Trong suốt những ngày ở lại nước F làm việc với Tôn Hoàng Uyển Vân, Tề Lăng Hạo biết được rằng cô ta đã hơn một lần đi quá giới hạn và có định câu dẫn mình anh sợ bản thân không phân biệt được hai cô gái giống nhau như hai giọt nước này nên mới phải làm một dấu hiệu để nhận biết đâu là Kiều Uyển Vũ.

Ở Vịnh Xuyên, Hàm Linh hạ sinh con trai đầu lòng cho Đoạn gia nên Lan Tú Uyên rất là vui mừng vì con dâu và cháu đích tôn đều mẹ tròn con vuông.


Đoạn Nguyên Nhựt tuy là không có cảm tình gì với Hàm Linh nhưng ông lại hết lòng yêu thương đứa cháu này còn đích thân đặt tên cho cháu là Đoạn Phong Lâm.

Đoạn Phong Lãng cũng cảm thấy cái tên Đoạn Phong Lâm nghe rất là hay, từ khoảnh khắc nhìn thấy con trai chào đời dường như anh cũng mở lòng mình ra với Hàm Linh.

Hàm Linh cố tình chụp lại hình ảnh mà Đoạn Phong Lãng ôm Đoạn Phong Lâm rồi gửi cho Kiều Uyển Vũ nhưng chẳng nhận được bất cứ phản hồi gì hết.

Lúc Kiều Uyển Vũ nhìn thấy vẻ mặt hạnh phúc của Đoạn Phong Lãng khi bế con của mình thì cô chỉ khẽ thở dài giá mà cô không bị xảy thai thì cũng chỉ khoảng vài tháng nữa là cô sẽ lên chức mẹ còn Tề Lăng Hạo thì cũng làm ba của người ta rồi.

Ngay trong ngày hôm sau, Tôn Hoàng Thuyết và Diệp Phi Anh đến tận nhà của Tề Lăng Hạo người ra mở cổng cho hai ông bà lại là Kiều Uyển Vũ.

“Dạ xin chào Tôn Hoàng chủ tịch và phu nhân ạ”.

Diệp Phi Anh nhìn thấy Kiều Uyển Vũ tâm trạng liền tốt lên trong thấy: “Uyển Vũ, hai bác có thể vào nói chuyện với Tề tổng một chút được không hả?”.

Kiều Uyển Vũ gật đầu: “Dạ được ạ, mời hai người vào trong”.


Tôn Hoàng Thuyết và Diệp Phi Anh vừa bước vào phòng khách thì Tề Lăng Hạo cũng từ trên lầu đi xuống.

Kiều Uyển Vũ tỏ vẻ cung kính cúi đầu thưa chuyện với Tề Lăng Hạo: “Dạ thưa Phó Chủ tịch có Tôn Hoàng chủ tịch và phu nhân đến gặp anh ạ”.

Tề Lăng Hạo gật đầu bước qua lên tiếng: “Mời Tôn Hoàng chủ tịch và phu nhân ngồi ạ”.

Kiều Uyển Vũ lên tiếng: “Để em vào trong đổi một tách trà nóng”.

Kiều Uyển Vũ vừa tính bước đi thì Diệp Phi Anh liền giữ tay cô lại: “Uyển Vũ à không cần đâu con cứ ngồi xuống đây đi”.

Diệp Phi Anh vô tình thấy chiếc đồng hồ dây da màu dán đang được Kiều Uyển Vũ đeo trên tay thì càng có căn cứ để xác nhận đây là con của bà.

Mọi người ngồi xuống, Tôn Hoàng Thuyết lên tiếng trước: “Không giấu gì Tề tổng tôi và phu nhân vốn có hai đứa con gái song sinh nhưng năm xưa vì chuyện tranh giành quyền thừa kế trong gia tộc mà lưu lạc đến Vịnh Xuyên và buộc lòng phải bỏ lại một cô con gái để bảo toàn mạng sống cho tất cả gia đình. Lần đầu tiên tôi gặp Uyển Vũ đã có linh cảm con bé chính là đứa con gái thất lạc của chúng tôi vì vậy tôi muốn xin Tề tổng cho chúng tôi tìm hiểu thêm về Uyển Vũ”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận