Tình Mỏng Tựa Sương Đau Thương Tựa Khói

Tôn Hoàng Uyển Vân là người thông minh hiển nhiên biết Tôn Hoàng Thuyết đang ám chỉ điều gì, cô liền quay đầu nhìn chỗ khác rồi đáp: “Không thể trách ba được là do con ngay từ lần đầu tiên gặp mặt đã cảm mến anh Hạo rồi, chỉ là con thật sự không biết em gái song sinh của mình cũng đem lòng yêu thích anh ấy mà thôi…giá mà con biết ngay từ đầu thì tốt biết mấy, dù có bắt con chết cũng sẽ không yêu thích anh Hạo đâu…nhưng tình cảm đã cắm trễ trong tim rồi con cũng không biết phải làm sao mới có thể quên anh ấy được nữa”.

Tôn Hoàng Thuyết nghĩ nghĩ đến cuối cùng cũng phải chọn một bên đành lên tiếng: “Uyển Vân, ba sẽ không hợp tác với Tề Lăng Hạo nữa hãy để cậu ấy và Uyển Vũ rời khỏi đây đi, xa mặt cách lòng từ nay về sau không gặp mặt nhau nữa con cũng sẽ nhanh chóng quên cậu ta thôi”.

Tôn Hoàng Uyển Vân như chết điếng cả người khi nghe Tôn Hoàng Thuyết nói như vậy, làm sao cô có thể để mất Tề Lăng Hạo được chứ nên liền giả lả đau đớn kêu lên: “Không thể được…ba không được làm như vậy…Uyển Vũ chỉ vừa mới nhận lại gia đình không bao lâu chúng ta vẫn chưa bù đắp gì cho con bé hết…giờ lại để con bé rời xa vòng tay của chúng ta thì quá tàn nhẫn rồi”.

“Ba đã quyết định rồi” Tôn Hoàng Thuyết quay mặt đi chỗ khác để con gái không thấy nét mặt khó xử của ông.

Diệp Phi Anh bước đến ngồi xuống bên cạnh của Tôn Hoàng Uyển Vân, bà nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, tay vuốt tóc cô cử chỉ yêu thương rõ ràng: “Uyển Vân à mẹ không có ý thiên vị đứng về phía của Uyển Vũ nhưng mà…em con bao nhiêu năm qua đã chịu quá nhiều thiệt thòi bên ngoài rồi nếu so với con Uyển Vũ quả thật là rất đáng thương…con thương ba mẹ thì hãy thương luôn em gái của con được không…với cương vị là chị con nhường cho em lần này có được không Uyển Vân”.


Tôn Hoàng Uyển Vân mở to mắt ra không dám tin vào tai mình nữa, ngay cả mẹ cô cũng công khai đứng về phía của Kiều Uyển Vũ rồi, cái cảm giác mình đang nắm trong tay mọi thứ đột nhiên bị kẻ khác bất ngờ xuất hiện rồi cướp hết tất cả quả thật vô cùng hụt hẫng và khó chấp nhận.

Bất chợt Tôn Hoàng Uyển Vân đứng dậy lao ra khỏi vòng tay của Diệp Phi Anh, cô ta giơ mảnh thủy tinh lên rạch nát hình của mình dưới đất, máu trên tay cô nhỏ giọt xuống ngay khóe mắt của cô trên ảnh rồi loan ra nhìn rất đáng sợ.

Tôn Hoàng Uyển Vân kích động gào lên: “Mày đi chết đi…đáng lẽ ra ngay từ đầu mày không nên xuất hiện trên cõi đời này…chết đi…”.

Tôn Hoàng Thuyết và Diệp Phi Anh đều trở tay không kịp trước hành động của Tôn Hoàng Uyển Vân.

Bàn tay của Tôn Hoàng Uyển Vân nắm chặt mảnh kính làm vết cắt thật sâu, xung quanh cô cũng toàn là mảnh vỡ của thủy tinh chân cô giẫm mạnh lên máu chảy ra đầm đìa nhìn rất đáng sợ.

Tiểu Liên đứng bên ngoài run sợ không dám bước vào, ngay cả Tôn Hoàng Thuyết và Diệp Phi Anh khuyên can còn không có tác dụng thì cô có là ai đâu chứ.

Tôn Hoàng Thuyết liền lao qua ôm lấy Tôn Hoàng Uyển Vân kéo cô qua một bên rồi đưa tay nắm chặt cánh tay đang cầm mảnh kính vỡ của cô lại ngăn cản cô tự làm hại bản thân mình: “Uyển Vân, con bình tĩnh lại đi đừng tự làm mình tổn thương như thế”.

Diệp Phi Anh vội lấy mảnh kính vỡ trong tay của Tôn Hoàng Uyển Vân ra rồi dùng một chiếc khăn tay quấn chặt vết thương lại, bà quay đầu ra ngoài nhìn Tiểu Liên rồi lên tiếng thúc giục: “Mau gọi bác sĩ tới đây nhanh lên”.


Tiêu Liên liền gật gật đầu: “Dạ con đi ngay ạ”.

Tôn Hoàng Uyển Vân gục đầu vào vai của Tôn Hoàng Thuyết, ánh mắt cô ngây dại ra rồi nghẹn ngào lên tiếng: “Xin lỗi ba mẹ…con quả thật không có ý tranh giành với Uyển Vũ đâu…chỉ là tình cảm mà con dành cho anh Hạo quá nhiều so với con nghĩ rồi chỉ cần nhắm mắt lại hình ảnh của anh ấy lại hiện lên trong đầu con…nếu đau khổ mệt mỏi như vậy mỗi ngày chi bằng chết đi còn tốt hơn đó”.

Tôn Hoàng Thuyết và Diệp Phi Anh lại nhất thời rơi vào trầm mặc, họ không nở nhìn Tôn Hoàng Uyển Vân tự hủy hoại bản thân mình càng không thể ép Kiều Uyển Vũ làm chuyện cô không muốn.

Từ bé đến lớn Tôn Hoàng Thuyết và Diệp Phi Anh chưa từng cho Kiều Uyển Vũ bất cứ thứ gì hết nên không thể mở miệng ra yêu cầu cô nhường Tề Lăng Hạo lại cho chị gái được.

Biết đâu khi bắt Kiều Uyển Vũ nhường Tề Lăng Hạo cho Tôn Hoàng Uyển Vân cô không thể chấp nhận được rồi cũng bị sốc, lại đau đớn muốn tìm đến cái chết thì họ sẽ càng có tội với đứa con gái này hơn.

Buổi sáng, Tôn Hoàng Phủ đã đi ra trà quán ngồi chơi cờ tướng với mấy ông bạn già đến giờ mới về nhà, vừa đi vào cổng thì cũng vừa lúc bác sĩ tới, nhìn thấy Tiểu Liên mang nét mặt sợ hãi lại gấp gáp ra đón bác sĩ vào nhà nên ông cau mày biết trong nhà có chuyện rồi.


Tiểu Liên cúi đầu với Tôn Hoàng Phủ: “Lão gia đã về ạ”.

Tôn Hoàng Phủ gật đầu: “Uhm”.

Tiểu Liên cũng không có thời gian mà vội vàng chạy tới trước mặt vị bác sĩ trung niên kia cúi người cung kính: “Con chào bác sĩ Tần, xin bác sĩ đi nhanh một chút đại tiểu thư nhà con có chuyện rồi”.

Vị bác sĩ kia liền gật đầu: “Được, được chúng ta mau vào trong thôi”.

Tôn Hoàng Phủ nghe vậy cũng nhanh chóng bước đi theo phía sau Tiểu Liên và vị bác sĩ kia vào nhà.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận