"Tề Lăng Hạo nhìn cô gái trước mắt qua một lần liền nhíu mày lo lắng: “Uyển Vũ sao em đổi quần áo nhanh vậy còn nữa tay tại sao lại bị thương thế kia”.
Tôn Hoàng Uyển Vân suy nghĩ rồi đáp: “Lúc nãy em bị một chiếc xe chạy qua bắn nước vào người nên bẩn đồ sẵn tiện gần đó có cửa hàng thời trang nên em vào đó mua bộ quần áo mới luôn, còn tay là do em không cẩn thận nên bị xước một chút thôi không sao đâu”.
Tề Lăng Hạo nhíu mày tỏ vẻ lo lắng: “Lần sau phải cẩn thận hơn đó”.
Tôn Hoàng Uyển Vân đưa mắt nhìn Tề Lăng Hạo rồi cảm thấy rất là vui vẻ thầm nghĩ “Chỉ cần anh luôn đối xử với em như thế này là tốt rồi Lăng Hạo qua hôm nay chúng ta nhất định sẽ là của nhau”.
Tề Lăng Hạo thấy cô gái trước mặt có vẻ trầm ngâm liền lên tiếng hỏi: “Em đang suy nghĩ gì vậy hả?”.
Tôn Hoàng Uyển Vân liền lắc đầu: “Không có, khi nãy em về có ghé mua tổ yến anh ăn cùng em nha”.
Tề Lăng Hạo gật đầu rồi ăn tổ yến cùng cô gái kia mà không hề nghi ngờ gì hết, Tôn Hoàng Uyển Vân thì cảm thấy mọi việc đều suông sẻ.
Lúc Tề Lăng Hạo đi tắm xong quay ra phòng ngủ thì thấy cô gái kia mặc một bộ đồ màu hồng nhạt, trên tay của cô gái đó còn cầm một ly rượu vang đỏ, thứ chất lỏng bên trong sóng sánh cô nâng ly lên uống một ngụm rồi bước qua chỗ Tề Lăng Hạo đang đứng, chủ động hôn lên môi anh truyền rượu từ miệng mình sang miệng anh một cách thuần thục.
Tôn Hoàng Uyển Vân cạ cạ bộ ngực của mình vào ngực của Tề Lăng Hạo rồi từ từ đổ rượu vang cho nó chảy xuống ướt át đôi gò hồng của mình, giọng cô nũng nịu chảy ra nước vang lên: “Hạo à, anh có từng thưởng thức rượu kiểu này chưa hả?”.
Tề Lăng Hạo có cảm giác không đúng cho lắm, bình thường Kiều Uyển Vũ không bao giờ chủ động một cách táo bạo như vậy nhưng nét mặt của anh vẫn rất bình tĩnh không để lộ ra vẻ nghi ngờ đối phương.
Những ngón tay thon dài của Tề Lăng Hạo vén mấy sợi tóc của cô gái trước mắt ra sau vành tay, ngón tay trỏ của anh vuốt nhẹ sống mũi cô một cái rồi đi chuyển lên chân mày: “Không ngờ có lúc em lại như thế này thật là không quen chút nào hết…mọi lần anh đều là người làm chủ cuộc chơi mà”.
Tôn Hoàng Uyển Vân nghe thấy Tề Lăng Hạo nói như vậy thì liền cảm thấy tức run người, trong lòng thầm ai oán “Biết ngay là con khốn đó cố tình trèo lên giường của Lăng Hạo để mồi chài anh ấy mà, khốn khiếp sao nó có thể cùng anh ấy làm mấy chuyện này được chứ”.
Tôn Hoàng Uyển Vân cố gắng nở một nụ cười phong tình trên môi, cô cúi đầu sát lại gần Tề Lăng Hạo rồi thì thầm vào tai anh: “Những lần trước đều là do anh chủ động em nghĩ lâu lâu chúng ta cũng nên đối vị trí cho nhau thì mới thú vị chứ”.
Ngón tay cái của Tề Lăng Hạo khẽ lướt qua nốt ruồi son màu đỏ ở đuôi mắt trái của cô gái trước mặt, cảm giác đây là nốt ruồi thật chứ không phải chấm son dễ dàng bôi ra như mọi lần.
Những khuất mắc trong lòng của Tề Lăng Hạo đã có lời giải đáp, cô gái đứng trước mặt anh hiện tại vốn không phải Kiều Uyển Vũ mà là một người có dung mạo giống như cô mà thôi, người này không thể là ai khác ngoài Tôn Hoàng Uyển Vân được.
Xác định được đối phương là ai rồi, Tề Lăng Hạo liền đẩy Tôn Hoàng Uyển Vân qua một bên rồi lên tiếng: “Mong Tôn Hoàng tiểu thư giữ tự trọng cho”.
Tôn Hoàng Uyển Vân nghe Tề Lăng Hạo nói vậy liền giật mình tỏ vẻ hoang mang, cô đã ngụy trang hoàn hảo đến như vậy tại sao Tề Lăng Hạo lại có thể nhận ra được chứ.
“Hạo, anh đang nói gì vậy em nghe không hiểu?” Tôn Hoàng Uyển Vân tiếp tục giả vờ ngu ngơ chứ không chịu thừa nhận.
Tề Lăng Hạo khẽ nhếch môi mỉm cười nhạt: “Là không hiểu hay là cố tình không hiểu đây hả??? Đường đường là đại tiểu thư của một gia tộc danh giá mà lại dùng loại thủ đoạn thấp hèn này để câu dẫn người đã có gia đình, không biết tự trọng của Tôn Hoàng tiểu thư để ở đâu vậy hả?”.
“Hạo, em…”.
Tề Lăng Hạo đưa tay lên ngăn cản Tôn Hoàng Uyển Vân không để cô giải thích thêm bất cứ điều gì nữa hết: “Những gì cần biết tôi đều đã biết rồi, mời Tôn Hoàng tiểu thư về cho”.
Giờ phút này đã lật bài ngửa rồi, Tôn Hoàng Uyển Vân cũng không thèm giả vờ làm Kiều Uyển Vũ nữa mà thẳng thắn lên tiếng thừa nhận luôn: “Phải em không phải là Kiều Uyển Vũ, em là Tôn Hoàng Uyển Vân, em muốn anh phải ghi nhớ đều đó cho thật kỹ”.
Tề Lăng Hạo nhướng mày nhìn Tôn Hoàng Uyển Vân rồi đáp: “Tôi đương nhiên là ghi nhớ kỹ trong lòng Kiều Uyển Vũ mới là vợ của tôi mà”.
“Anh dám coi nó là vợ anh sao?” Tôn Hoàng Uyển Vân trợn mắt lên ganh tị với Kiều Uyển Vũ.
Tề Lăng Hạo lại nói tiếp: “Không phải là dám hay không dám mà tôi và Uyển Vũ đã kết hôn hơn năm năm rồi, đối với tôi thì Tôn Hoàng tiểu thư là đối tác đắt giá hoặc nếu gần hơn một chút thì cũng là chị vợ mà thôi”.
Tôn Hoàng Uyển Vân liền hằn hộc lên tiếng: “Tề Lăng Hạo, em nói cho anh biết em chỉ muốn làm vợ của anh mà thôi không muốn làm chị vợ gì đó, còn nữa em chưa bao giờ công nhận con nhỏ nhà quê đó là em gái hết anh nghe rõ chưa”."