Tình Mỏng Tựa Sương Đau Thương Tựa Khói


Đến nước này thì Tề Bách Hào thở dài hết đường lui nên đành ngửa bài: “Năm đó tôi mượn cớ công việc đưa Trúc Tiên về sống ở khu biệt viện phía sau Tề Trạch Viên, một thời gian sau đó Cẩm Phi phát hiện ra Trúc Tiên và tôi có quan hệ tình cảm ngoài công việc, cô ấy bắt gặp chúng tôi tình tứ bên nhau nên bỏ chạy do hồ nước trơn trượt nên cô ấy trượt chân ngã xuống hồ bơi mà chết…Lúc đó tôi với Trúc Tiên đã rất sợ hãi tôi vốn tính nói thật chuyện này với bên Bạch gia nhưng lại không có can đảm…”.

Tề Lăng Hạo liền lên tiếng chỉnh Tề Bách Hào: “Ba nói sai rồi, người đàn bà này căn bản đã bốp cổ mẹ con chết trước đó rồi mới đẩy mẹ con xuống hồ bơi giả hiện trường trượt chân té ngã…bà ta là hung thủ giết người có chủ đích chứ không phải vô tình ngộ sát đâu ba à”.

Tề Bách Hào vẫn luôn tin năm đó là Bạch Cẩm Phi tự mình trượt chân té ngã nên mới bao che cho Mạc Trúc Tiên, đến lúc này ông mới quay qua nhìn Mạc Trúc Tiên để tìm câu trả lời.

Mạc Trúc Tiên cúi đầu thừa nhận: “Là em đã giết chết cô ta trước, trong lúc xô xát lẫn nhau em vô tình giết chết cô ta em không cố ý đâu”.

Tề Bách Hào hụt hẫng: “Vậy là ngay từ đầu em cũng lừa gạt cả anh có đúng không?”.


Mạc Trúc Tiên cúi đầu nước mắt giàn giụa: “Bách Hào à, lúc đó em rất là sợ mất anh cho nên mới nói dối anh thôi hu hu hu”.

Tề Bách Hào khụy xuống trước mộ của Bạch Cẩm Phi với vẻ mặt an năn hối hận đến cùng cực: “Cẩm Phi à, là anh đã hại chết em rồi…anh xin lỗi”.

Bạch Lục Phong tức giận lên tiếng: “Tề Bách Hào, tôi không ngờ cậu lại là người như vậy đã hứa với ba mẹ tôi chăm sóc cho Cẩm Phi cả đời cuối cùng cậu lại là người gián tiếp giết chết nó”.

Lý Tương Cầm tỏ vẻ bất bình lên tiếng: “Nếu không yêu Cẩm Phi nữa thì cứ đến Bạch gia nói chuyện rõ ràng là được rồi cần gì phải giết chết em gái chúng tôi một cách tàn nhẫn như vậy chứ, rồi cậu tính ăn nói sao với ba mẹ của Cẩm Phi đây hả?”.

Tề Bách Hào quỳ xuống dưới chân của Bạch Lục Phong và Lý Tương Cầm rồi dập đầu tạ tội: “Anh chị hai toàn bộ việc này đều là do em sai hết em sẽ nhận hết trách nhiệm về mình không dám trốn tránh…em sẽ đến Bạch gia để quỳ lạy xin lỗi ba mẹ ạ”.

Lý Tương Cầm tỏ thái độ bài xích: “Người như cậu không có tư cách bước vào Bạch gia chúng tôi nữa, ba mẹ năm nay đã lớn tuổi lắm rồi nếu như biết tin Cẩm Phi bị sát hại như thế làm sao mà chịu nổi chứ”.

“Dạ em biết ạ, em sẽ nghe theo sắp xếp của anh chị”.

Mạc Trúc Tiên nhìn thấy Tề Bách Hào chật vật trước mặt người của Bạch gia không đành lòng nên liền lên tiếng: “Tất cả chuyện này đều là do tôi mà ra không liên quan đến Bách Hào, là tôi giết người rồi giấu anh ấy, là tôi lên kế hoạch phẫu thuật thẩm mỹ giả danh Bạch Cẩm Phi là tôi cố ý lừa gạt tất cả mọi người”.

Lý Tương Cầm tức giận liền lên tiếng: “Cô đúng là loại đàn bà ti tiện biết người ta đã có gia đình mà vẫn cố quyến rũ chồng người ta, hạng người như cô nên chết đi cho bớt chật đất mới đúng đó”.

Tề Bách Hào nghe Lý Tương Cầm nói vậy liền lên tiếng đáp: “Chị Tương Cầm xin chị bớt nói lời cay độc lại đi”.


Lý Tương Cầm khẽ nhếch môi mỉm cười khinh bỉ: “Cay độc sao? So với tội ác mà cô ta gây ra với Cẩm Phi tôi nói vậy là quá nhẹ lời rồi đó”.

Mạc Trúc Tiên hừ nhẹ một tiếng: “Mấy người ai cũng đứng về phía của Bạch Cẩm Phi chẳng qua tại vì cô ta xuất thân là tam tiểu thư của Bạch gia thôi có gì hay ho đâu, tôi yêu Bách Hào tôi cảm thấy mình không có sai yêu thì phải đấu tranh để giành lấy chứ, chỉ trách cô ta vắng số đoản mệnh thì ráng mà chịu thôi”.

“Bốp”.

Mạc Trúc Tiên vừa dứt câu nói thì đã ăn ngay một bạt tay như trời giáng vào mặt rồi, Tề Dận không nói không rằng mà chỉ ra tay nhanh như cắt mà thôi.

Mạc Trúc Tiên ngẩng đầu lên nhìn Tề Dận bằng ánh mắt giận dữ: “Cô nên nhớ bây giờ tôi là chị dâu của cô đó Tề Dận”.

Tề Dận nghiến răng nghiến lợi lên tiếng: “Chị dâu của tôi trước sau chỉ có một người là Bạch Cẩm Phi mà thôi tôi chưa bao giờ có người chị dâu nào tên Mạc Trúc Tiên hết cô nghe rõ chưa”.


Mạc Trúc Tiên nhất thời cứng họng không nói nên lời, danh phận đánh cắp rồi cũng có ngày bại lộ mọi thứ rồi cũng phải trả về nguyên vị mà thôi.

“Tề Dận, cô không công nhận tôi là chị dâu cũng không sao nhưng cô nên nhớ anh cô và tôi còn có một đứa con gái là Cẩm Giang đó”.

Tề Dận nhướng mày: “Nghiệt chủng thì mãi mãi là nghiệt chủng thôi , con cháu của Tề gia không ai được sinh ra một cách ti tiện như vậy hết”.

Mạc Trúc Tiên nghe Tề Dận nói con gái của mình là nghiệt chủng thì không cam lòng: “Cẩm Giang mang huyết thống của Tề gia là thật cô có muốn chối bỏ cũng không được có tác dụng gì đâu”.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận