Tình Mỏng Tựa Sương Đau Thương Tựa Khói


Thấy sắc mặt tái méc của Tề phu nhân, Tề Lăng Hạo liền nhìn chằm chằm vào bà đôi mắt rất sắc bén dường như có thể nhìn tận tâm khảm của người ta làm cho Tề phu nhân cảm thấy sống lưng mình bắt đầu lạnh.

Tề Lăng Hạo đập tay lên bàn một cái rồi nói: “Muốn người khác không biết trừ phi mình đừng có làm, loại người nham hiểm độc ác không bằng cầm thú như Mạc Hy Nhi tôi còn không thèm nhìn lấy một cái nữa là huống hồ kết hôn với cô ta”.

Tề Bách Hào cau mày lên tiếng: “Hạo, con đang nói gì vậy ba nghe không hiểu?”.

“Muốn hiểu thì ba tự đi mà hỏi vợ của ba và cả cô gái mất nhân tính mà ba muốn con cưới ấy” Tề Lăng Hạo không vui đáp.

Mạc Hy Nhi đứng nghe lén nãy giờ liền đi tới trước mặt của Tề Lăng Hạo phân trần: “Anh Hạo, anh không muốn cưới em thì thôi hà tất phải lăng mạ em như vậy chứ?”.


Tề Lăng Hạo cầm điện thoại lên bấm bấm mấy cái thì điện thoại của Tề Bách Hào, Tề phu nhân và Mạc Hy Nhi đều đổ chuông, nội dung mà mọi người nhận được trong messenger như nhau là đoạn clip mà Tề phu nhân và Mạc Hy Nhi bàn điều kiện với người ông lạ mặt đã chết trong vụ tai nạn cùng với ảnh chụp biên nhận chuyển khoản giữa hai bên.

Sắc mắt của Tề phu nhân xám nghéc lại, tay Mạc Hy Nhi run rẩy đến độ rớt luôn cái điện thoại trong tay xuống đất.

“Anh Hạo anh nghe em giải thích đi chắc chắn là có người cố tình hãm hại em…em không có làm mấy chuyện ác nhân ác đức như vậy đâu”.

Tề phu nhân cũng lên tiếng biện minh: “Phải đó Lăng Hạo à chắc chắn là có người cố tình hãm hại mẹ và Hy Nhi đó”.

Tề Lăng Hạo tức giận đập mạnh tay xuống bàn một cái rồi lên tiếng: “Là có người cố tình hãm hại hai người hay là hai người cố tình hãm hại Uyển Vũ thì ai cũng biết hết rồi…nếu hai người nói bị người khác hãm hại vậy được thôi để tôi gửi những chứng cứ này cho cơ quan cảnh sát để họ điều tra trả lại sự trong sạch cho hai người”.

Mạc Hy Nhi liền níu lấy cánh tay của Tề Lăng Hạo: “Không được đâu anh Hạo à, nếu những chứng cứ này đến tay của cảnh sát thì em sẽ phải đi tù đó”.

Tề phu nhân liền trợn mắt lên quay sang nhìn Mạc Hy Nhi, cô ta đúng là không thể làm việc lớn mới có chút chuyện không đánh đã tự khai mất rồi: “Con đang nói nhăng nói cuội gì vậy Hy Nhi?”.

Sặc mắt của Mạc Hy Nhi sợ hãi rõ rệt: “Dì à, con…”.

Tề phu nhân lại quay sang nhìn Tề Lăng Hạo rồi lên giọng dạy bảo anh: “Lăng Hạo à, mẹ thấy mấy chuyện hãm hại nhau thế này mà mang đến đồn cảnh sát chẳng khác nào làm trò cười cho thiên hạ mẹ nghĩ rằng con nên suy nghĩ cẩn thận lại thì hơn”.


Tề Lăng Hạo khẽ nhếch môi mỉm cười: “Ai phạm tội thì nên bị pháp luật trừng trị đúng tội có gì mà phải sợ chứ, nếu sợ người ta biết thì trừ phi bản thân mình đừng có làm”.

“Con nói vậy là có ý gì hả?”.

Tề Lăng Hạo không nhân nhượng nữa mà lạnh lẽo lên tiếng quát: “Ngay từ đầu tôi đã nói rất rõ ràng nếu ai dám đụng đến Uyển Vũ thì sẽ trở thành kẻ thù của Tề Lăng Hạo này mấy người nghe rồi mà vẫn cố tình hãm hại cô gái tôi yêu thì đi chết hết đi”.

Tề Bách Hào nhìn thấy thái độ của Tề Lăng Hạo đối với Tề phu nhân không tốt liền đứng dậy quát: “Tề Lăng Hạo con ra nước ngoài có mấy năm mà đã đủ lông đủ cánh nên ngày càng lộng hành rồi có phải không hả? Ngay cả mẹ của mình mà cũng dám ăn nói như thế thật không ra thể thống gì hết, cho dù chính bà ấy là người thuê người giết chết Kiều Uyển Vũ thì cũng là tốt cho con mà thôi”.

“Muốn tốt cho tôi mà lại đi hại chết người tôi yêu hay sao hả? Mấy người chờ ngồi tù đi là vừa tôi sẽ gửi toàn bộ chứng cứ đến cho cảnh sát”.

Mạc Hy Nhi sợ hãi quá quỳ xuống dưới chân của Tề Lăng Hạo lên tiếng cầu xin: “Anh Hạo à em xin anh đừng làm như vậy mà…em sai rồi em nhận lỗi…là tại vì em ghen tị với Kiều Uyển Vũ khi cô ta nhận được tình yêu của anh còn em đã dõi theo anh từ nhỏ mà không được gì hết nên mới nghĩ cách hãm hại cô ta…em hứa từ nay sẽ ngoan ngoãn không đụng đến cô ta nữa anh làm ơn tha thứ cho em lần này được không hả?”.


Ánh mắt của Tề Lăng Hạo toát lên vẻ hung ác anh dùng tay đẩy Mạc Hy Nhi ngã ngồi trên nền đất: “Cô ngoan ngoãn thì làm được gì hả? Nếu Uyển Vũ không thể tình lại tôi nhất đem cô chôn sống cùng với cô ấy”.

Mạc Hy Nhi quay sang cầu cứu Tề Bách Hào và Tề phu nhân: “Dì dượng nói giúp con với ạ, con thật sự đã hối hận lắm rồi”.

Tề Bách Hào thở dài rồi lên tiếng: “Lăng Hạo à dù bây giờ con có giết chết Hy Nhi thì cô gái kia cũng không thể sống lại được con xem như chưa có chuyện gì xảy ra hết được không hả?”.

Tề Lăng Hạo nhìn Tề Bách Hào bằng ánh mắt thất vọng: “Con thật không ngờ ba có thể nói ra mấy lời vô tình như thế, bởi vì kế hoạch hại người của họ mà có đến ba người vô tội đã chết rồi, Uyển Vũ thì lại thừa sống thiếu chết…tội ác của họ nhất định phải để pháp luật trừng trị mới thỏa đáng”.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận