Tình Mỏng Tựa Sương Đau Thương Tựa Khói


Liêu Tuấn Vĩ rút tấm thiệp cưới túi ra đưa cho Kiều Uyển Vũ: “Tôi yêu cô ấy thật lòng mới tiến tới hôn nhân đó, mời cậu đến uống ly rượu mừng”.

Kiều Uyển Vũ đón nhận: “Uhm mình sẽ đến, à còn Dương Ngọc Trâm thì sao hả?”.

Liêu Tuấn Vĩ lắc đầu: “Tôi cũng không biết nữa cô ta làm quá nhiều chuyện xấu nên chắc bị báo ứng rồi cũng nên”.

Lần này Liêu Tuấn Vĩ quen với một cô gái hoàn toàn xa lạ với mọi người trong lớp cũ, cô gái ấy vừa mới ra trường hiện làm giáo viên tiểu học nhìn gương mặt hiền hậu rất xứng đôi với Liêu Tuấn Vĩ.

Liêu Tuấn Vĩ cũng không có mời bạn bè cũ trong lớp để tránh nhắc lại mấy chuyện không vui trước đây, anh chỉ mời hai người bạn đặc biệt của mình là Kiều Uyển Vũ và Đoạn Phong Lãng mà thôi, các khách mời khác cũng không nhiều chỉ có người nhà, hôn lễ được tổ chức trong không gian nhỏ ấm áp.

Buổi chiều, Kiều Uyển Vũ đang ngồi trang điểm thì Tề Lăng Hạo bước đến ôm lấy cô từ phía sau: “Em định ra ngoài à Uyển Vũ?”.

Kiều Uyển Vũ quay sang áp tay vào má của Tề Lăng Hạo: “Phải, em đi một lát rồi về thôi nên anh không cần lo cho em đâu nha…hôm nay là hôn lễ của Tuấn Vĩ bạn cũ em người ta cũng cất công đến đưa thiệp mời rồi mình không đi thì cũng kỳ lắm”.


Tề Lăng Hạo gật đầu: “Uhm không sao đâu bạn em cũng là bạn anh mà…à đúng rồi Uyển Vũ chúng ta kết hôn lại có được không hả?”.

Kiều Uyển Vũ nghe vậy liền lên tiếng trêu chọc Tề Lăng Hạo: “Sao vậy hả sợ em lại chạy mất nên dùng giấy hôn thú để ràng buộc em ở lại à?”.

Tề Lăng Hạo lắc đầu đáp: “Không phải, anh thấy em đi dự hôn lễ của nhiều người rồi còn hôn lễ của chúng ta trước đây lại tổ chức đơn giản hơn cả từ đơn giản không có khách mời anh vẫn luôn cảm thấy áy náy vì đã để em chịu thiệt thòi lần này anh muốn tổ chức một hôn lễ thật là hoành tráng để tuyên bố với cả thế giới rằng em là vợ của anh”.

Kiều Uyển Vũ nghe vậy cảm thấy rất là cảm động, cô cũng đang có ý định tổ chức lại hôn lễ với Tề Lăng Hạo, cô muốn nói cho tất cả mọi người biết rằng dù anh có bị một khuyết điểm nào đó thì vẫn là người chồng hoàn hảo nhất của cô.

Tề Lăng Hạo không nghe thấy Kiều Uyển Vũ trả lời nên nôn nóng lên tiếng hỏi: “Sao vậy hả Uyển Vũ em suy nghĩ lại không nguyện ý gả cho một tên mù như anh có phải không?”.

“Vậy để em nói cho anh biết là em nguyện ý đến mức độ nào nha”.

Kiều Uyển Vũ đứng dậy vòng tay ôm lấy eo của Tề Lăng Hạo rồi nhẹ nhàng đặt lên môi của anh một nụ hôn ngọt ngào triền miên kéo dài khiến cho tim anh như có nai con đang chạy loạn vì bất ngờ.

“Như vậy đã đủ thành ý muốn gả cho anh chưa hả? Hay là anh muốn em mang anh lên giường làm chuyện kia luôn sau đó chịu trách nhiệm với anh đây hả?”.

Tề Lăng Hạo nhoẻn miệng cười hạnh phúc: “Được rồi anh hiểu thành ý của em rồi, em tính không đi dự hôn lễ của bạn em hay gì mà đòi cùng anh lên giường”.

Mặt của Kiều Uyển Vũ đỏ lựng lên ngượng ngùng nhưng mà Tề Lăng Hạo không thể nhìn thấy được.

“Trôi son của em hết rồi thật là đáng ghét mà”.

“Ủa là em cưỡng hôn anh trước mà”.

Kiều Uyển Vũ làm nũng: “Anh không nhường em được à”.


Tề Lăng Hạo bá đạo đáp lại: “Mắc gì phải nhường hiện giờ em chưa kết hôn lại với anh mà, anh chỉ nhường vợ của mình thôi”.

Kiều Uyển Vũ mỉm cười đáp lại: “Chờ ngày mà em trở thành nóc nhà của anh lần nữa anh sẽ biết tay em”.

“Thôi em chuẩn bị đến hôn lễ của bạn em đi đến muộn thì kỳ lắm”.

“Uhm anh cứ ăn cơm trước không cần chờ em nha”.

Kiều Uyển Vũ mặc một bộ váy màu xanh min nhạt bằng voan có những đính hoa trông nhẹ nhàng thanh thoát đến dự hôn lễ của Liêu Tuấn Vĩ.

Liêu Tuấn Vĩ vừa nhìn thấy Kiều Uyển Vũ liền vui mừng lên tiếng trước: “Cảm ơn cậu đã đến nha Uyển Vũ”.

Kiều Uyển Vũ đùa lại một câu: “Tôi biết cậu sắp kết hôn nên quay về dự đó thôi, sao không báo sớm để tôi thiết kế váy cưới cho vợ cậu”.

Liêu Tuấn Vĩ liền đáp: “Đồ cưới của tôi và vợ tôi chính là mua ở cửa hàng Vệ Đồ của cậu đó nha, tôi vẫn luôn ủng hộ cậu”.

“Cảm ơn cậu nha, chúc hai người trăm năm hạnh phúc”.


Liêu Tuấn Vĩ vui vẻ đáp: “Tôi đương nhiên sẽ hạnh phúc rồi, cậu cũng phải hạnh phúc đó nha”.

Kiều Uyển Vũ nở nụ cười như gió mùa xuân: “Tôi đang rất là hạnh phúc mà, yêu đúng người thì 365 ngày đều là lễ tình nhân nha”.

Giọng nói trầm vang lên phía sau Kiều Uyển Vũ: “Tuấn Vĩ chúc cậu hạnh phúc nha”.

Liêu Tuấn Vĩ và Kiều Uyển Vũ quay người lại thì nhìn thấy Đoạn Phong Lãng đang đi tới, Liêu Tuấn Vĩ thân thiết bước tới kề vai bá cổ với Đoạn Phong Lãng: “Tôi còn tưởng là cậu không đến nữa đó chứ”.

Đoạn Phong Lãng cười đáp: “Sao có thể không đến được chứ”.

Liêu Tuấn Vĩ còn tiếp khách nên Đoạn Phong Lãng và Kiều Uyển Vũ đi vào trong trước, dù ngồi kế bên nhau nhưng không khí vô cùng gượng gạo.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận