Tình Mỏng Tựa Sương Đau Thương Tựa Khói

Kiều Uyển Vũ nghe như vậy rất thích liền gật đầu đồng ý: “Được, tới đó tôi sẽ thiết kế free trang phục cho nhân vật trong game của cậu luôn”.

“Nói phải giữ lời, móc nghéo đi tôi mới tin” Đoạn Phong Lãng đưa ngón tay út ra trước mặt của Kiều Uyển Vũ.

“Được thôi”.

Kiều Uyển Vũ lúc đó còn nghĩ rằng cô sẽ là người đồng hành với Đoạn Phong Lãng trong cả công việc lẫn cuộc sống giờ nghĩ lại chẳng qua chỉ là một lời hứa vu vơ biết đâu người ta vốn đã quên từ lâu rồi

Nhưng có lẽ bản thân của Kiều Uyển Vũ không biết lúc lời hứa đó được nói ra Đoạn Phong Lãng đã vẽ lên viễn cảnh cuộc sống tương lai của hai người bọn họ trong đầu rồi. Anh mơ mộng một cuộc hôn nhân đẹp như cổ tích, anh sẽ sản xuất ra thật nhiều game cổ trang để cô gái anh yêu thích tha hồ mà trãi nghiệm, anh có thể thiên vị cung cấp cho nhân vật trong game của cô nhiều phục trang hơn nhiều vũ khí và nhiều skill hơn, Kiều Uyển Vũ chỉ cần ở nhà là cô vợ nhỏ của anh để anh yêu thương chiều chuộng thôi là đủ.


Tiếc rằng viễn cảnh mà bọn họ nghĩ tới mãi mãi không bao giờ thành hiện thực được!!!

Tề Lăng Hạo thấy biểu cảm của cả Kiều Uyển Vũ và Đoạn Phong Lãng không đúng cho lắm liền hiểu ra vấn đề, anh biết bọn họ đang hoài niệm về quá khứ, trách sao được Kiều Uyển Vũ khi Đoạn Phong Lãng là mối tình đầu khắc cốt ghi tâm của cô.

Tất cả mọi người đều biết mối tình đầu có quyền năng lớn như thế nào trong tim của một người nên không cần phải bàn cãi càng không thể trách đối phương, chỉ có thể trách bản thân mình xuất hiện quá trễ trong cuộc đời của người đó nên không thể trở thành mối tình đầu của người đó mà thôi.

Ánh mắt của Tề Lăng Hạo rũ xuống, qua mấy giây anh liền quay sang nhìn Đoạn Phong Lãng bằng ánh mắt ngưỡng mộ rồi lên tiếng: “Thật không ngờ Đoạn thiếu lại là người lãng mạn như thế nếu sau này có cơ hội hy vọng rằng chúng ta có thể hợp tác, VỢ TÔI cũng rất thích chơi mấy game cổ trang có đồ họa đẹp xuất thần, chắc sau này tôi cũng sẽ thử một hạng mục sản xuất game xem sao, tới đó chắc là phải nhờ Đoạn thiếu hỗ trợ rồi”.

Nghe Tề Lăng Hạo nhấn mạnh hai chữ “Vợ tôi” Kiều Uyển Vũ liền cảm thấy chột dạ cô biết anh là đang nhắc nhở cô về thân phận của mình hiện tại cũng như đang rất khó chịu khi cô lưu luyến về người trong quá khứ của mình.

Đoạn Phong Lãng nhếch môi mỉm cười nhạt: “Tề thiếu đề cao tôi quá rồi, tôi nghĩ một hạng mục sản xuất game chỉ là chuyện nhỏ của tập đoàn Hoàng Kim mà thôi”.

Vương Nam Quân nghe cái tên tập đoàn Hoàng Kim liền mở to mắt quay sang nhìn Tề Lăng Hạo thầm đoán mò chẳng lẽ Tề thiếu này là người của gia tộc lớn nhất Vịnh Xuyên hay sao.

“Tôi chẳng qua cũng xuất phát từ tình yêu giống Đoạn thiếu mà thôi hy vọng Đoạn thiếu có thể nể tình bạn cũ với vợ tôi mà giúp tôi một tay để thể hiện tình cảm của mình” Tề Lăng Hạo tỏ vẻ chân thật quay sang nhìn Kiều Uyển Vũ bằng ánh mắt tràn ngập tình cảm.

Bản thân của Đoạn Phong Lãng biết Tề Lăng Hạo vốn không cần anh hỗ trợ gì hết, tập đoàn Hoàng Kim lớn mạnh như vậy một hạng mục sản xuất game không đáng để nói chẳng qua Tề Lăng Hạo dùng chuyện này làm cái cớ để nhắc nhở cho Đoạn Phong Lãng hai vấn đề mà thôi. Thứ nhất Kiều Uyển Vũ là vợ của Tề Lăng Hạo còn Đoạn Phong Lãng chỉ là bạn học cũ, thứ hai chính là lời cảnh báo nếu tập đoàn Hoàng Kim thật sự đầu tư sản xuất game thì công ty Uyển Phong của Đoạn Phong Lãng chờ ngày phá sản là cái chắc.


Lăn lộn trên thương trường mấy năm nên những câu hàm ý của Tề Lăng Hạo nói ra hiển nhiên Đoạn Phong Lãng có thể hiểu, anh cũng đáp qua loa giữ hòa khí đôi bên: “Nếu Tề thiếu quả thật muốn đầu tư sản xuất game với Uyển Phong tôi đương nhiên là sẵn sàng hợp tác rồi, có nguồn vốn mạnh như tập đoàn Hoang Kim hỗ trợ phía sau tôi tin dự án của chúng ta có thể lấn sân sang thị trường quốc tế”.

“Vậy thì tốt quá” Tề Lăng Hạo lấy làm vui vẻ hài lòng với câu trả lời của Đoạn Phong Lãng.

Vương Nam Quân liền tỏ vẻ thán phục lên tiếng: “Anh Lãng vì chị Linh thích chơi game đồ họa cổ trang mà thành lập công ty sản xuất game không ngờ lại cũng có người si tình giống anh như vậy, tình nguyện làm mọi thứ vì người mình yêu”.

Kiều Uyển Vũ quay sang nhìn Đoạn Phong Lãng bằng ánh mắt lạnh thấu xương còn anh thì cứng họng không biết nên giải thích kiểu gì.

Kiều Uyển Vũ khẽ thở dài rồi ngẩng đầu lên nhìn Tề Lăng Hạo lên tiếng: “Áo em bẩn rồi rất khó chịu chúng ta về sớm được không?”.

Tề Lăng Hạo liền gật đầu đáp: “Đương nhiên là được rồi”.


Đoạn Phong Lãng nghe như thế trái tim cũng cảm thấy rất đau nhưng anh không có tư cách để níu giữ cô gái ấy ở lại bên cạnh mình thêm giây phút nào nữa hết.

Tề Lăng Hạo lịch thiệp quay sang nói câu tạm biệt với Đoạn Phong Lãng: “Tôi phải đưa vợ tôi về nhà rồi, sau này có dịp nhất định cùng Đoạn thiếu bàn chuyện làm ăn”.

“Gặp lại sau”.

Cả hai người bọn họ ngoài mặt niềm nở lịch sự xã giao với nhau vậy thôi chứ trong lòng ai cũng không thấy thoải mái và họ thật sự chẳng muốn gặp lại nhau làm gì.

Kiều Uyển Vũ cầm thẻ đến quầy thanh toán thì nhân viên thu ngân báo lại toàn bộ chi phí đã được thanh toán làm cho cô ngỡ ngàng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận