Tình Mỏng Tựa Sương Đau Thương Tựa Khói

Tề Lăng Hạo khẽ thở dài im lặng hồi lâu rồi đáp: “Lúc con tìm được chứng cứ công ty Vệ Đồ bị hãm hại thì họ đã phá sản rồi, thêm nữa lúc đó con ích kỷ…con vốn muốn đẩy Uyển Vũ vào đường cùng sau đó sẽ dang tay ra giúp đỡ cô ấy…để Uyển Vũ phải mang ơn con nhưng con không ngờ là hành động ấu trĩ của mình lúc đó đã đẩy cô ấy vào một chuỗi bi kịch khác”.

Bạch Lục Tranh khẽ thở dài: “Tình yêu của con như vậy có làm Uyển Vũ hạnh phúc không hả ông hỏi thật đó?”.

Tề Lăng Hạo liền né tránh: “Đương nhiên là hạnh phúc rồi”.

“Haiz…bọn trẻ các cháu thật là khó hiểu mà, rồi tại sao kết hôn mà không báo với trưởng bối trong nhà tiếng nào hết vậy…giành giật cho đã mới có rồi đối xử với con người ta vậy sao? Cũng phải công khai danh phận chứ”.

Tề Lăng Hạo cúi đầu: “Năm đó ba con nhất định phản đối đến cùng nên con mới không thông báo cho ai hết mà bí mật kết hôn cùng Uyển Vũ ở Pháp”.

Bạch Lục Tranh cau mày: “Con là ép hôn người ta thì có chứ kết hôn cái gì?”.

Tề Lăng Hạo rũ mắt: “Con nhất định sẽ dùng cả cuộc đời còn lại để bù đắp cho cô ấy mà ông, con nhất định sẽ làm cho Uyển Vũ hạnh phúc”.

“Ngụy biện…con tự lừa dối mình có thoải mái không hả?” Bạch Lục Tranh lại thở dài.


“Nếu tình yêu đối với Uyển Vũ là sai thì con đây không cần đúng nữa” Tề Lăng Hạo quyết tâm cố chấp đến cùng.

Bạch Lục Tranh lắc đầu: “Con và mẹ con đều cứng đầu, ngang bướng và cố chấp y như nhau vậy, ông chịu thua con và mẹ con luôn rồi”.

Tề Lăng Hạo không thể phủ nhận chuyện ba mẹ mình kết hôn với nhau là một sai lầm nhưng anh tuyệt đối sẽ không đi lên vết xe đổ của họ, anh và Kiều Uyển Vũ nhất định phải sống hạnh phúc bên cạnh nhau cả đời.

Kiều Uyển Vũ nhìn vườn rau rộng lớn, xanh mướt của Phương Vân thì không khỏi thốt lên: “Vườn rau của bà đẹp quá đi”.

Phương Vân liền mỉm cười tự hào nói: “Tất cả đều là do bà trồng đó, dạo này thực phẩm ở ngoài cũng không an toàn mấy nên toàn bộ rau củ ở Bạch gia đều là tự cung tự cấp đó con”.

Phương Vân dắt Kiều Uyển Vũ đi sang vườn hoa của bà, ở đây trồng rất nhiều loài hoa hương thơm ngào ngạt, rực rỡ sắc màu nhưng nhiều nhất vẫn là Cẩm Tú Cầu.

Kiều Uyển Vũ đưa tay chạm vào một bông hoa Cẩm Tú Cầu màu tím thật to rồi hỏi: “Hình như bà rất thích Cẩm Tú Cầu đúng không ạ?”.

Phương Vân khẽ lắc đầu: “Hoa Cẩm Tú Cầu là loài hoa mà Cẩm Phi thích nhất nên bà luôn trồng nhiều hơn những loài hoa khác”.

“Chẳng phải Lăng Hạo nói mẹ chồng con thích nhất là hoa Anh Đào hay sao?”.

Phương Vân liền giải thích: “Ngoài hoa Anh Đào thì Cẩm Phi còn thích cả Cẩm Tú Cầu nữa đó con, người ngoài không hiểu nó nhưng bà là mẹ ruột của nó hiển nhiên phải hiểu sở thích của con gái rồi”.

Ánh mắt của Kiều Uyển Vũ rủ xuống, Phương Vân vì con gái mà trồng nhiều hoa Cẩm Tú Cầu sặc sỡ như vầy nhưng tiếc là con gái không có cơ hội được ngắm nhìn nữa rồi.

“Con sao vậy Uyển Vũ?” Phương Vân thấy Kiều Uyển Vũ có vẻ trầm ngâm liền lên tiếng hỏi.


Kiều Uyển Vũ liền lắc đầu: “Dạ không có gì ạ, mẹ chồng con mà thấy được chắc là sẽ vui lắm cho mà xem”.

Phương Vân khẽ thở dài: “Từ hồi có Cẩm Giang nó cũng ít về đây lắm…thôi chúng ta vào nhà bà sẽ đích thân xuống bếp nấu vài món đãi cháu dâu của bà mới được”.

Kiều Uyển Vũ vội đi theo vào bếp, cô cũng chỉ phụ được mất công đoạn dễ như nhặt rau, rửa thịt mà thôi.

“Con xin lỗi bà…con thật sự không biết nấu ăn…” Kiều Uyển Vũ lúng túng lên tiếng nói với Phương Vân.

Phương Vân cũng không khắc khe gì mấy vấn đề này bà chỉ cười bảo: “Tuổi trẻ bây giờ bận rộn đủ thứ việc làm gì có thời gian mà nấu nướng nên không sao đâu con”.

“Dạ con cảm ơn bà”.

Tề Lăng Hạo và Kiều Uyển Vũ ở lại Bạch gia ăn cơm với Bạch Lục Tranh và Phương Vân rất vui vẻ.

Trước lúc rời khỏi Bạch gia, Kiều Uyển Vũ đã nói với Phương Vân: “Bà ơi, bà có thể cho con xin vài cây hoa Cẩm Tú Cầu trong vườn của bà được”.

Phương Vân tỏ vẻ ngạc nhiên: “Con cũng thích Cẩm Tú Cầu à?”.


Kiều Uyển Vũ gật đầu: “Dạ hoa bà trồng đẹp quá làm con cũng muốn có vài cây lúc buồn chán ngắm thì tâm trạng sẽ thoải mái hơn”.

“Được rồi…để bà sai gia nhân đem lên xe giúp con”.

Kiều Uyển Vũ nắm lấy đôi tay của Phương Vân rồi mỉm cười một cách chân thành: “Con cảm ơn bà nhiều lắm”.

“Cái con bé này chúng ta là người nhà mà con cứ thích khách sáo là sao chứ”.

Tề Lăng Hạo và Kiều Uyển Vũ cúi chào Bạch Lục Tranh và Phương Vân rồi mới lên xe ra về.

Nhìn xe của Tề Lăng Hạo chạy đi một khoảng khá xa rồi, Bạch Lục Tranh mới lắc đầu thở dài nói với Phương Vân: “Thằng nhóc Lăng Hạo này chuyện trên thương trường tài giỏi hô phong hoán vũ bao nhiêu thì trong chuyện tình cảm lại cứ thích dùng dây tự buộc mình về phần này thì nó với Cẩm Phi giống y như nhau vậy đó”.

Phương Vân cau mày: “Ông nói vậy là có gì hả, tôi thấy Lăng Hạo và con bé Uyển Vũ rất là xứng đôi mà tuy không có hôn lễ rườm rà gì hết nhưng tôi tin bọn trẻ là thật lòng với nhau”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận