Thời điểm Doãn Vụ Thi và Trì Trọng Hành mắc kẹt trong phòng thi vật lý, Kiều Kiều cũng không nhàn rỗi.
Không biết bị chập dây thần kinh nào, đột nhiên cậu nghĩ thông suốt, không thể cứ ỷ mãi vào anh chị, phải biết tự lực cánh sinh.
Nghĩ xong, cậu liều mình tiến vào phòng thi, không gọi Cao Thuật lẫn Chu Tử Hạ.
Doãn Vụ Thi nghi ngờ cái "nghĩ thông suốt" của Lam Xuân Kiều thật ra là não bị thủng một lỗ.
Phát triển luôn tiến hành theo giai đoạn tuần tự, chẳng thành tựu nào có thể đạt được chỉ trong một bước, ngoại trừ cái chết.
Cho dù tiền đồ xán lạn, quá trình vẫn phải quanh co khúc chiết.
Lam Xuân Kiều không tuân theo quy luật tuần hoàn khách quan, lập tức tự do bay lượn, thi trượt cũng là lẽ bình thường.
Đoán được cậu thi trượt cũng không phải chuyện gì khó.
Với tính cách của cậu, nếu một mình thi thành công, nhất định sẽ hất mặt kiêu ngạo, không ngừng chém gió.
Còn bày đặt "một tin tốt một tin xấu" cái gì, rõ ràng nửa sau mới là trọng điểm.
Huống hồ, ngoài thi trượt ra thì còn gì có thể khiến một người mắt mũi đỏ hoe, tiều tụy chạy tới chỗ cô cầu cứu?
Lam Xuân Kiều gào khóc: "Huhu chị lợi hại quá!"
Doãn Vụ Thi thở dài, ngồi thẳng người: "Trượt môn nào?"
"Hình thái học côn trùng, môn chuyên ngành tự chọn." Lam Xuân Kiều vừa nhớ lại vừa kích động: "Con mẹ nó, khắp phòng thi toàn là gián dài gần 40 mét, này là quái thai chứ côn trùng gì nữa."
Trì Trọng Hành vô thức cúi đầu nhìn size bàn chân, trong lòng cũng không nhịn được mà rùng mình một phen.
Loại phòng thi khốc liệt như vậy mà cũng dám chọn.
Doãn Vụ Thi cũng thấy da đầu tê rần: "Chị đây không muốn nghe chi tiết."
Sau khi thi trượt cần phải chọn một môn khác cùng tuyến chương trình, nếu lần này lại trượt sẽ lập tức bay về trời.
Bất kể Lam Tuyết Kiều có dặn dò hay không, Doãn Vụ Thi cũng không thể mặc kệ cậu em trai ngốc nghếch này đi đưa cơm hộp cho NPC được.
Cô lấy điện thoại, mở app Tháp Lục lên xem, bắt đầu tìm kiếm sắp tới có môn thi nào phù hợp không.
Nhờ ơn mấy con gián 40 mét, Doãn Vụ Thi nhanh chóng loại những môn có chữ "côn trùng", "động vật", "thực vật" sang một bên.
Sót lại cũng chỉ còn "Vi sinh y học".
Doãn Vụ Thi xoa cằm trầm ngâm một lát.
Số lượng vi sinh vật gây bệnh hữu hạn, đề thi rất có thể là điều tra dịch tễ học các loại bệnh truyền nhiễm.
Trước kia có dịch tả, dịch hạch, sau này có thêm ebola, virus cúm lây qua đường hô hấp, phạm vi không quá lớn, tính chất cũng tương đối an toàn.
Ít nhất sẽ không bắt thí sinh đóng vai bạch cầu, bị một đám virus dài 40 mét dí đánh.
Dựa vào phong cách ra đề của hệ thống, đề thi sẽ không kiểm tra nội dung quá chuyên sâu, dù sao phần lớn thí sinh nơi này đều không phải dân trong ngành.
Đại khái vẫn dựa vào khả năng phân tích suy luận là chính.
Ví dụ như, dựa theo đặc điểm phân bố người bệnh, phán đoán con đường lây nhiễm là qua da, miệng, không khí, máu, đường tình d*c hay từ mẹ sang con.
Dĩ nhiên, trong phòng thi có nguy cơ bị lây nhiễm, nhưng chỉ cần sống sót rời khỏi, bệnh sẽ tự khỏi, điểm này không phải uy hiếp gì lớn.
Còn khả năng chết do bệnh truyền nhiễm, Doãn Vụ Thi thậm chí chẳng thèm suy xét đến.
Bệnh tật luôn cần thời gian phát tác, tình huống này tương đương với hạn chế thời gian làm bài, nhưng con người Doãn Vụ Thi xưa nay thích nộp bài sớm, cho nên chuyện này chỉ là vấn đề nhỏ có thể xem nhẹ.
Đầu ngón tay cô ấn lên màn hình điện thoại.
Chính nó.
Trì Trọng Hành ngồi bên cạnh, tuy rằng không nhìn thấy màn hình điện thoại, nhưng nhìn động tác của cô cũng có thể đoán được đã chọn xong: "Chọn môn gì?"
Doãn Vụ Thi tắt điện thoại: "Vi sinh y học."
Trì Trọng hành gật đầu.
Khác chuyên ngành như cách ngọn núi, anh không hiểu những thứ này lắm, chẳng qua, Doãn Vụ Thi chắc hẳn đã suy xét đầy đủ rồi mới chọn.
Anh nghĩ ngợi: "Vậy chúng ta có nên tính đến chuyện tổ đội không?"
Doãn Vụ Thi kinh ngạc ngẩng đầu.
Từ lúc tiến vào hệ thống tới bây giờ, bởi vì các loại nguyên nhân khác nhau, cô luôn bị cột cùng Trì Trọng Hành -- kỳ thi tuyển sinh không tính, thi môn nghệ thuật ngẫu nhiên gặp được anh, thi toán cùng nhau vì anh là ủy viên kỷ luật, sau đó lại do vi phạm chung nên phạt thi lại có đôi có cặp.
Bọn họ chưa từng tách rời khỏi nhau.
Vòng này chủ yếu để Lam Xuân Kiều thi lại, nhưng đây là trách nhiệm của Doãn Vụ Thi, không phải của anh.
Anh hoàn toàn có thể đi thi một mình, đỡ mang theo tay nải vướng bận.
Doãn Vụ Thi hiểu rất rõ điều này.
Tuy rằng cô cũng muốn đi cùng cây cải trắng này, nhưng từ lúc chọn môn cô đã không dự định sẽ để anh thi cùng.
Anh không cần phải bận tâm chuyện này, với người như anh, thi một mình sẽ càng dễ dàng hơn theo bọn họ.
Trì Trọng Hành cũng hiểu rõ, nhưng anh vẫn thuận theo tâm ý nói ra.
Doãn Vụ Thi còn chưa kịp khuyên anh quay đầu là bờ, Lam Xuân Kiều đã tiếp chuyện: "Anh Trì nói đúng, chuyện tổ đội phải làm sao bây giờ? Em hết vật phẩm để đổi rồi."
Doãn Vụ Thi không đáp lời, chỉ nhìn chằm chằm Trì Trọng Hành.
- - Anh biết anh đang làm gì không?
Đáp lại cô là một ánh mắt bình tĩnh kiên định.
Lời khuyên nhủ kẹt lại trong cổ họng, Doãn Vụ Thi không nói nữa.
Giải quyết xong chuyện chọn môn thi, ba người lại tiếp tục phát sầu.
Bọn họ không có thẻ tổ đội.
Trước khi thi toán học, Lam Xuân Kiều dùng vật phẩm của cậu để đổi sang thẻ tổ đội.
Từ trước đến nay cậu luôn ôm đùi anh chị, thành ra không có nhiều cơ hội rút thẻ vật phẩm lắm.
Thẻ tổ đội lần trước cậu phải vét sạch túi mới đổi được, bây giờ cậu chẳng còn gì ngoài hai bàn tay trắng.
Mà đùi vàng họ Doãn của cậu bởi vì dùng mưu kế chơi gian nên không được rút thẻ, vận khí tệ khỏi nói, tới giờ trong tay cô chỉ có mũ xanh cùng sạn của lão Phương.
Cái sạn tầm thường kia ném ngoài đường người ta cũng chẳng thèm nhặt nói gì đem đổi, thứ duy nhất có giá trị là mũ xanh thì lại là vật phẩm ràng buộc.
Trì Trọng Hành chưa từng sử dụng vật phẩm trước mặt bọn họ, hai chị em cũng không hỏi.
Anh vốn không có nghĩa vụ hỗ trợ, nguyện ý đi theo đã là quá đủ rồi.
Không thể dùng vật đổi vật, Lam Xuân Kiều nghĩ ra biện pháp khác: "Chị, hay chúng ta dùng tiền mua đi?"
Doãn Vụ Thi: "Ý kiến hay."
Lam Xuân Kiều còn chưa kịp vui mừng đã bị chị cậu tát gáo nước lạnh: "Nếu chúng ta có tiền."
Lam Xuân Kiều: "......"
Cậu tuyệt vọng đối diện hiện thực.
- - Khoản tiền duy nhất bọn họ có là từ kỳ thi nhập học xa xôi.
Bởi vì Doãn Vụ Thi thường dùng thủ đoạn đi đường tắt, hệ thống thường xuyên bị cô chọc giận, cho nên những thí sinh đi theo cô cũng bị nó ghét lây.
Ngoại trừ thủ phạm chính bị phạt nặng, các thí sinh khác không làm gì sai, không đến mức hủy bỏ kết quả, cho nên hệ thống chỉ tịch thu tiền học bổng để khiển trách.
Đối với đa số thí sinh, một khoản tiền đổi lấy một lần thi thành công, đã là hưởng lợi.
Rất nhiều thí sinh khác còn chẳng giữ được mạng để bị phạt.
Trì Trọng Hành, Cao Thuật, cả Lam Xuân Kiều, tuy rằng đều thi cử thuận buồm xuôi gió, nhưng bọn họ ai ai cũng nghèo.
Còn Doãn Vụ Thi chính là tấm gương nghèo vượt khó tiêu biểu.
Lam Xuân Kiều tuyệt vọng: "Đời em tới đây là hết."
Doãn Vụ Thi vỗ vỗ vai cậu: "Kiếm tiền trong khoảng thời gian ngắn không quá thực tế, chị thấy khuôn mặt của cậu cũng có chỗ coi được, chi bằng cậu bán thân đổi thẻ đi."
Lam Xuân Kiều từ tuyệt vọng chuyển thành bi phẫn, lớn tiếng chỉ trích: "Như vậy mà là chị sao!"
Trì Trọng Hành vẫn luôn an tĩnh nghe hai người họ nói chuyện, nghe tới đó, anh chợt nhớ tới một nơi có thể cứu vãn trinh tiết của Lam Xuân Kiều: "Tôi nhớ rõ trong khuôn viên có sòng bạc."
Lúc mới tới bọn họ có nghe qua về sòng bạc, nhưng chưa từng đi tới.
Trong tưởng tượng của Trì Trọng Hành, bọn họ có thể lựa chọn một số trò đòi hỏi kỹ năng, ít phụ thuộc vào may rủi, cơ hội thắng không phải là không có.
Nhưng nghe đến hai chữ "sòng bạc", hai chị em họ đều nhăn mặt.
Lam Xuân Kiều do dự một lát, sau đó ngập ngừng nói nhỏ: "Có thể, nhưng mà..."
Cậu cẩn thận liếc nhìn Doãn Vụ Thi, nhớ tới lúc ban nãy cô khuyến khích để cậu bán thân kiếm tiền, can đảm trong lòng đột nhiên dâng trào: "Nhưng không thể dẫn chị em theo được!"
Doãn Vụ Thi lập tức đen mặt.
Con người Lam Xuân Kiều hoặc là không làm, hoặc là làm tới cùng, thế nên cậu không thèm để ý sắc mặt chị gái: "Chị của em xưa nay vận may hẩm hiu, từ nhỏ đến lớn đánh bài chưa từng thắng, vậy nên trong ba thứ ăn nhậu gái gú cờ bạc, chị ấy chỉ không đụng tới cờ bạc..."
Doãn Vụ Thi trừng hai mắt: "Sao cậu có thể hắt nước bẩn lên người trong sạch như thế được?"
"Hơn nữa chị chơi bằng tiền của em chứ có phải của chị đâu, toàn ăn bánh không trả tiền!"
"Đó gọi là vì mục đích nghiên cứu, sao có thể nói ăn bánh không trả tiền!"
Thấy hai người họ chuẩn bị đấm nhau, Trì Trọng Hành vội vã cản Doãn Vụ Thi lại: "Hiện tại tôi có một ý tưởng, cần em chứng thực một chút."
- -----
Sòng bạc ở tầng 1, náo nhiệt ồn ào.
Tháp Lục luôn luôn vắng lặng, thiếu hơi người, tới sòng bạc mới biết hóa ra người cũng không ít, đều tụ hết ở đây.
Các thí sinh chịu đủ loại tra tấn ở phòng thi đã dồn nén cảm xúc vào cờ bạc, hi vọng đổi đời sau một đêm rồi chi sạch túi để tìm kiếm cơ hội sinh tồn.
Trì Trọng Hành rủ mắt ngồi ở quầy bar, lạc lõng với dòng người hối hả xung quanh, trước mặt anh là một ly rượu trái cây nhẹ độ.
Anh không uống rượu, ly này gọi cho người khác.
Hai người đi từ lầu trên xuống, băng qua đại sảnh ngột ngạt, tới bên cạnh anh.
Một cánh tay vươn tới cầm lấy ly rượu, uống hết một hơi.
Từ góc độ của anh chỉ có thể nhìn thấy yết hầu không ngừng nuốt xuống cùng tĩnh mạch màu xanh trên cổ người nọ.
Trì Trọng Hành dời mắt lên, bắt gặp khuôn mặt đầy oán khí của Doãn Vụ Thi, không ngoài dự đoán.
Doãn Vụ Thi uống xong thì đặt ly xuống, vẻ mặt hơi hòa hoãn: "Nhờ ơn anh, tôi thua sạch rồi."
Trên đầu Lam Xuân Kiều dần hiện ra mấy dấu chấm hỏi.
Thua còn không phải do tay chị quá thối hay sao? Liên quan gì đến anh Trì.
Bọn họ dùng tất cả số tiền còn lại mua 10 chip cá cược, Doãn Vụ Thi giữ một nửa.
Doãn nào đó không phụ sự mong đợi của mọi người, chơi 5 thua 5, chứng minh vận may vượt qua cả lý thuyết xác suất của cô.
Trì Trọng Hành ngước nhìn Lam Xuân Kiều: "Còn bao nhiêu chip?"
Lam Xuân Kiều mở lòng bàn tay: "10 cái."
Chiến lược ban đầu của bọn họ là, mỗi ván Doãn Vụ Thi và Lam Xuân Kiều sẽ cược 1 chip, Doãn Vụ Thi chọn cái gì, Lam Xuân Kiều cứ né cái đó ra là được.
Tỷ lệ cược trò này là 1:2, cho nên Doãn Vụ Thi thua bao nhiêu Lam Xuân Kiều sẽ thắng lại bấy nhiêu.
Trì Trọng Hành đẩy 1 đồng chip đến trước mặt Doãn Vụ Thi, người nọ liếc nhìn anh với vẻ ghét bỏ, sau đó cầm lấy lên lầu.
Lam Xuân Kiều sửng sốt: "Vẫn chơi nữa?"
"Đi theo chị cậu đi." Trì Trọng Hành nói: "Thấy cô ấy cược cái nào thì cứ chọn ngược lại, cược toàn bộ."
Một tiếng sau, Lam Xuân Kiều mua được thẻ tổ đội.
Đồng thời thu được gấp ba tiền vốn..