Cảnh xưa, người cũ, ngay cả cơn mưa phùn tuyết cũng hệt như quá khứ.
Chỉ có rượu là khác.
Doãn Vụ Thi cầm một chai Mao Đài, quỷ nghèo thâm niên như cô chỉ có thể dùng số liệu kỹ thuật thỏa mãn ý niệm xa xỉ, trải nghiệm thú vui nhà giàu.
Trì Trọng Hành uống sữa đậu nành ngồi bên cạnh cô, hai người sóng vai giữa cơn gió lạnh buốt trên sân thượng, chẳng ai lên tiếng.
Làm sao có thể diễn tả được tâm trạng lúc này...
Nói đơn giản, chính là phức tạp, vô cùng phức tạp.
Giống như khi Kinh Kha ám sát vua Tần, sau đó phát hiện vua Tần thật ra là anh em ruột thịt thất lạc nhiều năm...!Chính là cảm giác như vậy.
Bọn họ toàn tâm toàn ý thi đậu tốt nghiệp để chọc tức cái hệ thống khốn nạn này, thế nên từ lúc tiến vào tới bây giờ luôn đi nước phản nghịch, nhảy nhót lung tung khiến hệ thống nghẹn chết.
Mà bây giờ chợt phát hiện, thứ quỷ quái yêu nghiệt này thật ra do mình làm ra, còn hố bản thân đi vào.
Xấu hổ chết mất.
Trì Trọng Hành uống xong sữa đậu, anh bóp phẳng hộp giấy: "Có vẻ em đưa rượu Mao Đài vào kế hoạch thật."
Doãn Vụ Thi thở dài một hơi: "Cấp trên của tôi sẽ không chi tiền cho cái này đâu...!Nói không chừng tôi tự bỏ tiền túi đó."
Cô càng nghĩ càng thấy có khả năng, lòng đau thay ví, rồi lại dùng rượu giải sầu, rót một hơi nửa chai, chẳng khác gì trâu nhai mẫu đơn(*).
Trâu nhai mẫu đơn: mẫu đơn có đẹp thì cũng như cỏ ven đường trong miệng trâu, ẩn dụ việc không biết thưởng thức, quý trọng cái đẹp
Doãn Vụ Thi sầu não dĩ nhiên không phải chỉ vì một chai rượu.
Tuy rằng phần lớn ký ức về căn cứ bị mất đi, nhưng tới lúc này, nhìn bản đồ quen thuộc, trí nhớ cũng được khôi phục chút ít--
Bọn họ gia nhập căn cứ là để chế tạo hệ thống.
Thời điểm nhận được lệnh điều động từ căn cứ, Doãn Vụ Thi vẫn đang là nghiên cứu sinh, với lý lịch của cô, không lý nào cô tiếp xúc được với một nơi tuyệt mật như vậy.
Giảng viên cố vấn của cô cũng chỉ là một người bình thường, không có gốc rễ quân đội.
Người như bọn họ có thể được mời vào căn cứ, chỉ có thể do thành quả nghiên cứu trước đây -- cũng chính là bán thành phẩm liên kết thần kinh, nó đáp ứng nhu cầu của căn cứ.
Phần chưa hoàn thiện trong thiết bị đó dần được cải tiến sau khi gia nhập căn cứ.
Toàn bộ dự án liên kết thần kinh và những bản đồ thiết kế cho nó vào thời điểm đó đã trở thành nền tảng cơ bản của hệ thống hiện giờ.
Và thậm chí là hơn cả thế.
Mẹ cô, Trần Lập Dã thiết kế mô hình số hóa tính cách và ký ức con người, thứ này trở thành nguồn dữ liệu cho một số NPC trong hệ thống.
Mà các dữ liệu thuật toán khổng lồ đó cần được duy trì bằng phần cứng, vừa vặn là lĩnh vực nghiên cứu của Trì Trọng Hành.
Bọn họ đều là một mảnh trong kế hoạch này, giống như những bánh răng trong một cỗ máy khổng lồ, phân công phối hợp rõ ràng.
Hệ thống là dữ liệu mà bọn họ, cùng với rất nhiều người, rất nhiều bánh răng khác hợp lực tạo thành.
Những người sáng lập ra nó, giờ đây bị kẹt trong chính chế phẩm của mình.
Nghĩ vậy, Doãn Vụ Thi quay đầu nhìn thoáng qua Trì Trọng Hành.
Tổ trưởng Trì vững như Thái Sơn lúc này đang gỡ balo trên lưng xuống, cúi đầu tìm xem bên trong.
Nhưng đôi môi mím chặt đã để lộ nội tâm chẳng thể bình tĩnh như vẻ ngoài của anh.
Doãn Vụ Thi tự nhận mình là công dân ngay thẳng lương thiện, không phải phần tử cực đoan, cộng thêm căn cứ mật do quân đội bảo vệ, không lý nào bọn họ lại thiết kế ra một thứ phản nhân loại như thế được.
Có thể trong quá trình chế tạo xảy ra vấn đề khiến hệ thống bị mất khống chế, kéo toàn bộ người sáng lập vào bên trong nó.
Trước khi biết nguyên lý hoạt động của hệ thống, Doãn Vụ Thi từng cho rằng hệ thống cảm thấy bọn họ là mối đe dọa, rồi lại ngại quy tắc nào đó không thể tự ra tay, cho nên nó mới âm thầm đi đường vòng tìm người tới ngăn cản bọn họ thi cử.
Nhưng phỏng đoán này có một lỗ hổng lớn: Giả sử hệ thống muốn giết bọn họ, lại nắm giữ khả năng xóa trí nhớ, vậy tại sao không xóa toàn bộ ký ức của bọn họ? Hai kẻ đần không nhớ gì chẳng phải dễ xử lý hơn hiện tại sao?
Cách giải thích duy nhất là, kẻ muốn giết bọn họ cùng xóa trí nhớ không phải một giuộc.
Ngoại trừ hệ thống, còn có một bên thứ ba chủ mưu khiến bọn họ mất một phần ký ức.
Cho tới bây giờ, Doãn Vụ Thi vẫn nghĩ vậy, có điều, vai trò của hai bên tráo với nhau.
Không muốn bọn họ tốt nghiệp là bên thứ ba ẩn danh, mất trí nhớ mới là vết tích của hệ thống.
Thành quả nghiên cứu của Trần Lập Dã cho phép ký ức biến thành con số, đối với hệ thống mà nói, việc xóa trí nhớ của thí sinh dễ như ăn bánh.
Cô và Trì Trọng Hành thân là người thiết kế hệ thống, có thể biết được nhược điểm của nó, khiến nó cảm thấy bị đe dọa, cho nên mới xóa bỏ ký ức của bọn họ về căn cứ, để bọn họ trở thành thí sinh bình thường tham gia kỳ thi.
Nhưng hệ thống cũng không can thiệp vào hành động của bên thứ ba, thậm chí còn mở một cánh cửa để người kia tiện ra tay, có thể thấy quan hệ giữa hai bên không hề đơn giản.
Mà bên thứ ba kia, vì động cơ nào đó, ngăn cản không cho bọn họ thuận lợi tốt nghiệp...
Doãn Vụ Thi đang thất thần, lỗ tai đột nhiên cảm giác lành lạnh, là một chiếc tai nghe.
Thấy cô hoàn hồn, Trì Trọng Hành đặt chiếc còn lại vào tay cô: "Mang lên đi."
Đây là thứ anh tìm được trong ba lô của hai người.
Ngoài tai nghe, bên trong còn có nước, lương khô, túi ngủ đơn giản, dây thừng, ống nhòm và vũ khí quan trọng nhất.
Thật sự giống như nhân viên cứu hộ.
Trì Trọng Hành đưa qua một tấm thẻ vật phẩm.
[Vật phẩm đặc thù] Súng kích hoạt bằng âm thanh (giới hạn trong phòng thi này)
[Mô tả vật phẩm] Đối mặt với tang thi không cần hoảng sợ, bạn đã có Súng kích hoạt bằng âm thanh.
Đạn hạt đậu hà lan không giới hạn số lượng, chỉ là cách sử dụng có hơi~bất~ngờ~
[Kỹ năng chủ động] Bắn đạn đậu, kêu "biu" để lên đạn, kêu "bằng bằng" để bắn súng
[Trạng thái vật phẩm] Đã ràng buộc, vũ khí đặc biệt của thí sinh 02013-01011000, chỉ sử dụng cá nhân
Doãn Vụ Thi:???
Đây mà là có hơi bất ngờ???
Nghĩ đến cảnh chính mình đứng giữa bầy tang thi kêu biu biu bằng bằng, Doãn Vụ Thi chỉ muốn xây mộ chôn hệ thống ngay lập tức.
Ban nãy cô còn đang nghĩ, tuy hệ thống bị nghi ngờ dung túng cho bên khác chơi xấu, nhưng không tới mức xử tội chết.
- - Quên đi, phải nhanh chóng phá hủy nó thôi.
Cô lạnh lùng dùng vòng tay mở bản đồ ra xem.
Bản đồ này chẳng xa lạ gì với Doãn Vụ Thi, trước ngày hẹn quyết chiến với Trì Trọng Hành, cô đã nghiên cứu rành mạch từng ngóc từng ngách, bây giờ ôn lại cũng chẳng tốn nhiều công sức.
Toàn bộ thị trấn được thiết kế theo chữ "phẩm" 品, khu phía bắc là bệnh viện và cao ốc văn phòng.
Phía đông có nhà máy hóa chất lớn, phía tây là khu dân cư, hai bên cách nhau mấy con phố buôn bán.
Con đường hiện thực huyền ảo mà bọn họ đang đứng gần với khu dân cư nhất.
Trên bản đồ hiển thị nhiều chấm xanh lá nhỏ, biểu thị cho các thí sinh, phần lớn tập trung ở bệnh viện, tòa cao ốc và nhà máy hóa chất; cũng có không ít đang chạy như điên, phỏng chừng đang có cuộc gặp gỡ lãng mạn với tang thi.
Doãn Vụ Thi tìm được hai chấm xanh đại diện cho cô và Trì Trọng Hành trên bản đồ, đang nghĩ cách tập hợp mọi người lại, đột nhiên cô nhìn thấy một chấm nhỏ đang lao cực nhanh từ phía bắc xuống.
Người nọ chạy thật sự quá nhanh, hệt như tia chớp.
Căn cứ quỹ đạo trên bản đồ, người đó sẽ nhanh chóng tiến tới khu dân cư chỗ bọn họ đang đứng.
Doãn Vụ Thi chợt có dự cảm mơ hồ.
Trì Trọng Hành không xem bản đồ cũng phát hiện ra người bạn sắp tới chơi.
Động tĩnh quá lớn, người còn chưa thấy đâu, khói bụi đã mịt mù trước cả mấy con phố, giống như "trời nổ ầm vang, chuẩn bị coi ông đây xuất chiêu".
Chuyện này làm khơi dậy sự tò mò hiếm hoi trong Trì Trọng Hành.
Ngoại trừ Doãn Vụ Thi, anh chưa từng gặp qua thí sinh nào ngạo nghễ như vậy.
Anh đưa ống nhòm lên xem--
Lam Xuân Kiều vài phút chưa gặp giờ đây đang làm đầu tàu gương mẫu, dẫn theo một đàn tang thi giương nanh múa vuốt phía sau, ngùn ngụt chạy về phía này.
Trải nghiệm suốt mấy phút vừa qua của Lam Xuân Kiều lên lên xuống xuống, hẳn là có thể viết thành sách.
Đứa nhóc lanh lợi này không biết kiếm đâu ra một chiếc xe ba gác cũ, vốn cho rằng mình có thể chạy thoát với chiếc "BMW" này, nào ngờ vừa mới nổ máy, công tắc loa cũng được mở theo.
Giọng nam trung nói tiếng phổ thành rõ ràng rành mạch "Mua tóc, mua tóc dài đây", uy lực rền vang, khí dồn đan điền, thấu tận trời xanh.
...!Như vậy tang thi không đuổi theo mới là lạ.
Tang thi ùa tới vây quanh, muốn nhảy khỏi xe cũng không kịp nữa, Lam Xuân Kiều vừa lái xe vừa kêu cha gọi mẹ, đồng thời mò mẫm tìm cách tắt cái loa chết tiệt kia đi.
Đáng tiếc, càng luống cuống càng không làm được gì, loa còn chưa tắt được, đã nghe thấy thanh âm lảnh lót hô to: "Mài dao mài kéo đâyyyyy--"
Tất cả tang thi gần đó đều phát cuồng vì cậu.
Lam Xuân Kiều cưỡi "ngựa sắt" dẫn đầu, đoàn quân đã vượt qua ba con phố vẫn dồn dập đuổi theo sát sao, mỗi lần cái loa đổi nghề, khán giả phía sau lại nhiệt liệt hò reo, quả thật giống hệt như siêu sao lưu diễn từ thiện.
Cả đời Kiều Kiều chưa bao giờ nhìn thấy trận cổ vũ nồng nhiệt như vậy, những giọt nước mắt xúc động lăn dài trên thái dương.
Lam Xuân Kiều: "Cứu mạng--"
Các fan cuồng nhiệt: "Oppaaa--!"
Đoàn quân này diễu hành từ bắc chí nam, đi đến đâu khói bụi mịt mù tới đó, không một ngọn cỏ, không một bóng người.
Có fan là tang thi hóa ra kinh khủng như vậy.
Doãn Vụ Thi buông ống nhòm xuống, nhìn chấm xanh trên bản đồ cách bọn họ ngày càng gần, cô thở dài: "Cứu không nổi, chôn đi thôi.".