Nhưng dù sao tất cả cũng chỉ là suy đoán của Vu Hoằng Dương, anh chẳng có cơ sở nào để khẳng định cái thai trong bụng Đông Phương Ngôn Diễm là của anh.
Vu Hoằng Dương thừa biết tính tình của Trạch Dương như thế nào, anh không yên tâm khi Ngôn Diễm ở gần hắn ta nên anh vẫn luôn âm thầm dõi theo cô.
Đặc biệt, anh còn đặc biệt cho người điều tra về mối quan hệ giữa Ngôn Diễm và Trạch Dương.
Người phụ nữ của anh, anh không cho phép bất kỳ kẻ nào chạm đến.
“Cậu điều tra về khoảng thời gian Ngôn Diễm sang Singapore cho tôi, cả tên Trạch Dương nữa.” Vu Hoằng Dương ra lệnh cho Trần Dịch Phong.
“Rõ.”
Anh không biết phán đoán của mình là sai, cũng có thể là do anh quá cố chấp muốn giữ Đông Phương Ngôn Diễm cho riêng mình.
Ngôn Diễm thấy dạo này không có động tĩnh gì của Vu Hoằng Dương, cô nghĩ anh đã bỏ cuộc nên cũng yên tâm, cứ như vậy chú tâm đến công việc nhưng đâu biết rằng nhất cử nhất động của cô anh đều nắm rõ, kể cả chuyện ngày hôm đó cô phũ phàng hất tay Trạch Dương ra, anh đều biết.
“Chủ tịch.”
“Ừ.”
“Đây là toàn bộ thông tin mà ngài cần.”
“Ừ, cậu cứ để đó đi.”
Vu Hoằng Dương nhìn những thông tin Trần Dịch Phong tìm được, khóe môi khẽ nhếch lên: “Đông Phương Ngôn Diễm, em vẫn còn non lắm.
Em mua đời trai của tôi thì cả đời này em chỉ có thể là người của Vu Hoằng Dương.”
Vu Hoằng Dương kể từ lúc biết Ngôn Diễm mang thai con của mình, anh luôn âm thầm bảo vệ mẹ con cô, nhưng chỉ là âm thầm dõi theo chứ không xuất hiện trước mặt mẹ con cô.
Anh sợ cô lại bỏ trốn một lần nữa.
Đông Phương Ngôn Diễm đã bước vào những tháng cuối của thai kỳ, việc đi lại của cô cũng trở nên khó khăn nhưng vẫn muốn tự mình đi chọn đồ cho cục cưng nhỏ.
Cô muốn dành những điều tốt đẹp nhất cho bảo bối nhỏ bởi Ngôn Diễm nghĩ đứa bé sinh ra không có ba chính là thiệt thòi lớn nhất, cô hy vọng mình sẽ chuẩn bị mọi thứ tốt nhất cho bảo bối nhỏ khi chào đời.
Đông Phương Ngôn Diễm đang chú tâm lựa đồ cho bảo bối nhỏ thì một giọng nói quen thuộc lại vang lên bên tai.
“Người đàn ông kia đâu rồi, anh ta yêu em kiểu gì mà để em bầu bì lớn như vậy lại một mình ra đường vậy?”
Cái giọng điệu này của Vu Hoằng Dương đích thị là đang muốn kiếm chuyện với cô đây mà.
Đông Phương Ngôn Diễm chẳng thèm để tâm, tiếp tục lựa đồ nhưng Vu Hoằng Dương nào chịu để yên.
“Không phải vừa rồi còn đang hạnh phúc lắm sao.
Hay là em đang diễn cho tôi xem?”
“Tôi mang thai chứ không bị liệt mà đi đâu cũng phải có người hầu kẻ hạ.” Đông Phương Ngôn Diễm bực bội lên tiếng.
Vu Hoằng Dương nhìn thấy cô tức giận, giọng điệu gợi đòn kia cũng chẳng còn: “Nhưng em đang mang thai, ra ngoài một mình rất nguy hiểm.”
“Liên quan gì đến anh?”
“Tôi có lòng tốt nhắc nhở em thôi.”
“Cảm ơn.
Làm ơn cất cái lòng tốt của anh dùm tôi.”
Vu Hoằng Dương: “...”
Vu Hoằng Dương cũng thôi không nói gì thêm, anh sợ cô sẽ nổi giận khéo lại ảnh hưởng đến đứa nhỏ.
Chỉ âm thầm đi phía sau cô.
Anh nhìn thấy bóng dáng Trạch Dương từ phía xa đang đi về phía Đông Phương Ngôn Diễm nên nhanh chóng né đi.
“Ngôn Diễm.”
“Cút cút đừng có làm phiền đến mẹ con tôi.”
“Ngôn Diễm, em đang nói cái gì thế?”
Cô quay lại đã không thấy bóng dáng Vu Hoằng Dương đâu mà người đàn ông đang đứng đối diện cô lại là Trạch Dương.
Đông Phương Ngôn Diễm cảm thấy Trạch Dương cũng phiền không kém gì Vu Hoằng Dương, lười biếng lên tiếng: “Sao lại là anh? Anh tới đây làm gì?”
“Tìm mẹ con em.”
“Trạch Dương này, tôi thấy anh diễn hơi quá rồi ấy.”
“Tôi lấy anh ra làm bia đỡ đạn để trốn tránh Vu Hoằng Dương là tôi sai, tôi thật lòng xin lỗi anh.
Nhưng tôi với anh là chuyện không thể nào, anh đừng...”
Chưa kịp để Đông Phương Ngôn Diễm nói hết câu, Trạch Dương liền gạt phăng con gấu bông Ngôn Diễm đang cầm trên tay sang một bên, hắn ta cầm tay cô chặt cứng, hai mắt nhìn chằm chằm vào người cô khiến Ngôn Diễm có phần hơi sợ hãi.
“Này anh làm cái gì thế hả? Mau buông tôi ra.”
“Cái tên Vu Hoằng Dương đó có gì hơn tôi mà hết lần này đến lần khác em trốn tránh tình cảm của tôi vậy hả? Là vì hắn làm em sình bụng nên em mới...”
Bốp!
Một cái tát đau điếng giáng thẳng vào mặt Trạch Dương, cô không nghĩ hắn ta lại dùng những lời lẽ khó nghe này để chì chiết cô.
“Tôi nói đúng quá nên em thẹn quá hóa giận à.”
“Tôi cũng đâu có để tâm đến quá khứ của em, hà cớ gì em phải né tránh tôi.
Tôi có nhà, có xe, có sự nghiệp, tôi có thể lo cho mẹ con em một cuộc sống đủ đầy, tôi có gì thua cái tên Vu Hoằng Dương đó chứ?”
“Hả, em nói đi.
Em nói cái gì đi chứ?”
“Buông tôi ra, anh đang điên cái gì vậy hả?”
Trạch Dương mất khống chế, không kiểm soát được lực tay của mình mà làm Đông Phương Ngôn Diễm ngã ra đất.
“Ngôn Diễm...!Em có sao không? Ngôn Diễm...” Trạch Dương nhìn thấy bị ngã, cả người cũng trở nên luống cuống không biết làm gì tiếp theo.
Bên dưới của Ngôn Diễm chảy máu, miệng thì liên tục kêu đâu: “Đau quá...!con tôi...”
Vu Hoằng Dương nhìn thấy cô té liền nhanh chóng chạy đến, anh gạt phăng Trạch Dương sang một bên.
Anh nhanh chóng bế người Ngôn Diễm lên, Trần Dịch Phong cũng nhanh chóng gọi xe để đưa cô đến bệnh viện.
“Cố lên em, sắp đến bệnh viện rồi.”
Tinh thần của Đông Phương Ngôn Diễm dần trở nên bất ổn, một tay ôm bụng, một tay bấu chặt vào người Vu Hoằng Dương.
“Cứu...!con của tôi.”
Vu Hoằng Dương liên tục trấn an cô nhưng cả người anh cũng đang dần rơi vào cảm giác sợ hãi.
Anh sợ mẹ con cô xảy ra chuyện gì.
“Ngôn Diễm...!cố gắng lên em.
Không sao đâu.”
Chiếc xe rẽ vào cổng bệnh viện.
Các y bác sĩ nhanh chóng đưa Đông Phương Ngôn Diễm đưa vào phòng cấp cứu.
Đông Phương Ngôn Diễm được đưa vào phòng cấp cứu trong tình trạng đau bụng dữ dội, ra máu âm đạo.
Các bác sĩ nhanh chóng nắm được tình hình của Ngôn Diễm.Vị y tá nhìn thấy Vu Hoằng Dương liền lên tiếng: “Sản phụ bị động thai, có dấu hiệu ra máu âm đạo rất nhiều.
Cần phải mổ gấp.
Người nhà sản phụ theo tôi đi làm thủ tục.”